CHAP 4 PART 1 : The Perfect Plan - Stage 1
Harry đã gần như tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh dám phát biểu những câu như thế và anh cũng biết rõ luôn câu trả lời của cậu cho dù trong cái trí tưởng tượng thuộc level fan gơ cũng phải gọi là sư phụ của anh thì câu trả lời ngọt ngào đến mức khó tin ấy cũng đếch có nổi.
Và như thế, anh ngồi đây, phải , Harry James Potter, kẻ mà cả một đời 17 năm chưa lần nào nghe trọn một bài nhạc cổ điển , đang ngồi đây. Nói chuyện theo kiểu ngu và nhảm hết sức về nhạc Mozart và Bach với một sinh vật xinh đẹp tóc vàng, mắt xanh, môi đỏ, dáng xinh cùng 2 tách coffe đen thoảng khói bên bờ sông Thames nên thơ trong buổi chiều mùa đông lạnh giá.
- Có lẽ chúng ta nên về Thái Ấp trước khi Emily lại làm nổ tung thứ gì đó.
- Đợi một chút Draco.
Harry thảy vài đồng Sickles bạc lên bàn và vội đuổi theo bóng cậu trai áo đen , khăn choàng xanh phía trước. Cả hai cùng thơ thẩn, mặc kệ đôi chân đưa mình đến đâu, lặng lẽ bên nhau dưới ánh nắng yếu ớt cuối cùng còn sót lại trong buổi hoàng hôn lộng gió. Harry lén đưa mắt nhìn cậu trai tóc vàng, kẻ vẫn giữ nét mặt lạnh như tiền của mình từ lúc bước ra khỏi Confesión . Những sợi tóc vàng mỏng , nhỏ xíu như sợi cước bay lên mỗi khi có gió, làn da trắng đến mức cảm như nhợt nhạt cả ra vẫn sáng lên dưới ánh hoàng hôn đỏ quạch, nhập nhoạng. Cậu như tỏa ra một sức hút đặc biệt, bắt dính mọi ánh mắt, để người gặp phải sẽ phải ngoái lại đằng sau tiếc nuối. Anh sẽ không thấy bất ngờ một tí tẹo nào cả nếu Draco có mang dòng máu Veela trong người như " bà chị dâu " Fleur Weasley của Ron. Lạy Merlin, anh vẫn còn nhớ Fleur đã xinh đẹp và quyến rũ thế nào trong ngày cưới của chị ý và anh đảm bảo Bill sẽ giết anh ngay tắp lự nếu anh ấy biết anh đang nghĩ cái giống quái gì trong đầu.
- Chúng ta sẽ đi về đến Surrey thật nếu cứ tiếp tục đi thế này. Hẹn gặp ở nhà, Potter.
- Ở nhà, Malfoy.
Và một cái phất nhẹ của vạt áo chùng, Draco biến mất. Harry thở dài, thận trọng rút cây đũa phép ra khỏi áo và chuẩn bị Độn Thổ giữa con đường đi bộ đông đúc người qua lại chuẩn bị cho Giáng Sinh. À không, đã có một thứ bắt lấy ánh mắt của Cậu bé Vàng nhà Gryffindor. Một thứ cực kỳ cực kỳ cực kỳ thú vị.
- Mứt dâu hay mứt cherry ??? Hạnh đào hay là hạt dẻ ???? Chocolate hay vanilla ????? Có bắt bông hay không bắt bông ????? Dây ruy băng mày gì ???? Đỏ hay vàng hay xanh lá hay bạc hay....
- EM LÀM CHỊ NHỨC ĐẦU ĐÓ AMELIA !!!!!!!!!!
Krystal hét toáng vào mặt con em mình một cách giận dữ trước khi lại chúi mũi vào quyển sách dạy làm bánh và lầm bầm chửi rủa. Emily nhún vai, không thèm quan tâm đến con chị đương cáu gắt của nó nữa mà chuyển qua chọc phá Prima, người đang ngồi sắp xếp những giấy gói quà nhiều màu và hằng hà sa số những sợi ruy băng với những màu Nhà tuôn ra từ đầu đũa phép của cô bé.
- Oh hi anh hai. Sao ? Tốt chớ ?????
Prima sốt sắng bán chặt lấy Harry và hai đứa còn lại chớp chớp mắt, dính chặt vào nhau . Anh rể của chúng nhìn vui vẻ, tốt. Nhưng anh hai không đi cùng anh rể và không có một cái dấu hiệu nào được xem là khả quan về việc anh hai của Emily và Krys sẽ trở thành chị dâu của Prima.
- Draco về chưa ?
- Anh Draco...
- Anh.Dám.Bỏ.Rơi.Anh.Hai.Của.Tôi.Anh.Sắp.Chết.Rồi.HARRY JAMES POTTER !!!!!!!
Hai con bé sinh đôi gào lên gần như cùng một lúc và hai cây đũa của chúng chĩa thẳng vào cổ họng anh, miệng của Emily cong lên , chuẩn bị cho một vài lời chú Trói Gô hay Bất Tỉnh nào đấy. Anh chỉ kịp đình thần lại và sắp hét toáng lên bất lực.
- AMELIA KATHERINE MALFOY !!!!! EM ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VỚI CÂY ĐŨA CỦA EM VẬY HẢ ????? KRYSTALLINE NARCISSA MALFOY !!!! EM BỊ ĐIÊN KHI ĐỂ EMILY LÀM CÁI TRÒ ĐÓ TRONG NHÀ HẢ ???????????????
Tiếng hét oanh tặc từ miệng Draco Malfoy khiến cho hai con bé sinh đôi vội vàng quăng đũa phép của chúng qua một bên, bám chặt lấy nhau và run cầm cập. Draco đã nổi giận thực sự, phăm phăm đến bên chỗ hai đứa em, Accio hai cây đũa và quay quay chúng trong tay, hăm dọa :
- Anh hai sẽ bẻ gãy chúng nếu hai đứa bây còn làm cái trò đó nữa. Hai đứa bây nên nhớ rằng chưa đứa nào đủ tuổi và sẽ bị triệu tập lên Bộ vì có hành vi sử dụng phép thuật ngoài trường học. Hiểu chứ ????
- Vân... Vâng ... Anh hai... Anh hai... Cho tụi em xin.. xin lại nhá.
Krys run lẩy bẩy, nắm chặt cây đũa của con bé trong tay và chạy biến vào bếp. Trong khi Draco đã đi tới quá nửa cái cầu thang đá hoa cương dài dẫn lên nhà, Emily đã quăng thẳng một câu chốt hạ kinh điển :
- Và rõ ràng một điều em chỉ không thể Đánh choáng ai đó mà thôi, Accio Ribbons. Prima ~ Nghĩ sao về dây buộc màu xanh lá đi với giấy gói màu vàng ? Và chẳng có cái Thư Sấm nào triệu tập em gái anh cả DRACO LUCIUS MALFOY !!!!!
Tiếng đóng cửa đánh rầm thiệt mạnh chỉ ngay sau khi tên đầy đủ của Draco bị Emily xướng lên. Con bé mỉm cười thiệt dễ thương, hạ thấp giọng :
- Thiệt ra em tính đế thêm Potter nữa cơ...
Và rồi cả 2 cô bé quay sang chổ Prima và Harry đang trợn tròn mắt nhìn mình, hạ chốt :
- Anh rể, em luôn muốn cháu gái của em tên Decordeus và cháu trai em là Virtus.
- Anh rể, em không muốn dòng họ của chính em không người nối dõi. Hãy để 1 trong đàn con của anh hai và anh mang họ Malfoy. Nhé ?????
_________ END PART 1 _______
Sunday, September 30, 2012
Friday, September 28, 2012
[Fanfic Harry Potter] Perfect Plan Chap 3 cont
CHAP 3 PART 3 : The Confession in the Wind
- Này, tôi hỏi cậu đấy ! Thấy thế nào ?
Harry hóa đá khi trên gương mặt thiên thần của Người thừa kế Malfoy thoáng qua một nụ cười nhỏ nhẹ, gần như chỉ là một chút thoáng qua. Draco vô thức đưa tay lên cổ áo anh, gập vào nếp cái cổ áo dựng ngược. Và chất giọng ngọt ngào lại cất lên , như một sợi lông vũ chạm khẽ vào mặt nước lay động.
- Đẹp rồi....
Harry nắm chặt lấy cổ tay gầy guộc của cậu, đôi mắt xanh lá trở nên lấp lánh trng ánh nắng London gay gắt. Đôi đồng tử xanh lam , thoáng gợn sóng như mặt nước mùa thu, lặng yên, không lay động. Cả hai như tan vào ánh nắng bên bậc cửa sổ, hòa vào nhau như một giai điệu ngọt ngào của bản tình ca. Từ phía trên cái bục thử đồ cao cao, anh nắm chặt lấy cánh tay cậu, anh cảm thấy nhịp tim cả hai gần như đã hòa vào làm một. Anh không bao giờ phủ nhận, cho dù anh có hay tìm đủ mọi cách để cãi nhau và thậm chí đấu tay đôi hay cả hai đứa quăng đũa phép qua một bên để lao vào vật nhau kiểu Muggle thế nào đi chăng nữa, anh yêu cậu, anh yêu Draco, anh yêu cậu bé tóc vàng kim và làn da nhợt nhạt với đôi đồng tử màu xanh lam sáng. Anh yêu kẻ luôn đo kè với anh trong mọi thứ, anh yêu cậu, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi anh chỉ mới hơn mười tuổi, Và cậu, trong tấm hình trên tờ Nhật Báo. Bé nhỏ, xinh đẹp và quyền uy, Người thừa kế chính thức , cùng hai cô em gái.
- Ah.. Đau...
Draco khẽ nhăn mặt khi bàn tay ấm áp kia bóp mạnh lấy cánh tay cậu, Harry giật mình, buông vội bàn tay , hóa đá nhìn bóng dáng gầy guộc kia nhanh chóng quay đi và biến mất sau tiếng leng keng của cánh cửa vừa đóng lại. Harry quay người đối diện với tấm gương , khẽ cười .
- Bà Malkins, con lấy bộ này nhé. À mà....
Anh ghé sát vào tai của bà Malkins và thì thầm, nét mặt bà phù thủy giãn ra thành một nụ cười " điệu ". Đặt tay lên bộ lễ phục, bà mỉm cười, gõ gõ đầu đũa phép và để cho chúng bay vút lên trên nhà, nơi bà sẽ sắp xếp chúng theo đơn đặt hàng.
- Đừng lo cậu Potter, tôi sẽ có chúng cho cậu trước Yule Ball. Các cô bé, xong chưa nào ?
- Vâng. Cảm ơn bà Malkins. Tụi con về nha bà.
Ba cô bé mim cười và cúi chào bà phù thủy, Emily ôm chặt trong tay cái giỏ đựng lễ phục của cô bé, khẽ huých cô chị sinh đôi. Krystal gật gật đầu đã hiểu. Khi cả 4 vừa bước ra khỏi cửa tiệm, Prima nhanh chóng chận đầu Harry và hai con bé sinh đôi áp sát vào hai bên anh. Hai đứa con gái tóc vàng chọt vào lưng anh, khẽ thì thầm :
- Còn sao không đuổi theo đi ? Anh hai sẽ đến Confesión Coffee. Tụi em tin vào anh, anh rể.
Harry hốt hoảng nhìn hai con bé và cả em gái mình. Làm sao chúng có thể nhận ra... Ba đứa con gái mỉm cười, ánh nắng lấp lánh trong đôi mắt chúng.
- Đi đi Harry, tụi em sẽ về Thái Ấp mà. Đi đi.
Harry khựng lại, mỉm cười tin tưởng ba đứa em, nhanh chóng Độn Thổ đến quán coffee đắt đỏ của thế giới phù thủy London.
The Confesión Coffee...
Quán coffee trang nhã với những bức tường màu trắng sữa, những cột cao cùng những nét trang trí cầu kỳ, bắt mắt. Những lẵng hoa lily vàng, hoa hồng đỏ điểm xuyến lên cái trắng tinh khiết, tạo nên những mảng màu tinh tế, đơn giản , xinh đẹp. Draco lơ đãng khuấy khẽ tách coffee đen đắng ngắt của mình, thả hồn theo tiếng nhạc cổ điển du dương. Destiny Symphony. Không lạ khi những quán coffee của giới phù thủy vẫn thường chơi những bạn giao hưởng của Beethoven hay Mozart. Những giai điệu trầm ấm, nhẹ nhàng, lả lướt rồi thắt lại, như những giọt nước mắt bị kiềm hãm trong tim, không nói được thành lời. Những nốt nhạc nhanh dần, nhanh dần, nhanh qua đi như một cơn gió thổi bên bờ sông Thames thơ mộng.Lúc nhanh, lúc chậm, như bỏ rơi một thứ gì đó, như vội vã chạy đi, bỏ hết lại sau lưng những thứ đôi khi quá quý giá. Symphony No.5 . Bản giao hưởng Thần Chết. Sự mộng mơ của cái chết quyến rũ , sự cám dỗ của một một cuộc sống sau khi đã nhắm mắt. Sự hãi hùng của những tiếng gõ cửa của Thần Chết, của cái chết kề cận.
- Tôi không biết cậu cũng thích Beethoven, Draco.
- Potter. Em gái tôi đâu ? Cậu. Dám. Bỏ. Rơi. Em. Gái. Của. Tôi. Potter.
Harry thề rằng khi những chữ đó bật ra khỏi môi Draco, anh đã phát hoảng thực sự. Đôi mắt xanh lam trở nên lạnh như băng, bàn tay mảnh dẻ lập tức chộp lấy cây đũa phép và kể vào cổ anh. Người thừa kế Malfoy là một kẻ giỏi bùa phép , anh không hy vọng mình sẽ lành lặn sau khi đôi môi đỏ hồng kia thì thầm câu chú nào đó.
- Chúng đã quay trở về Thái Ấp. Tôi không có đủ can đảm để em gái cậu long nhong ngoài đường , Draco.
- Tôi sẽ trở về với chúng.
Draco chợm bước đứng dậy, một bàn tay ấm áp vội nắm lấy bàn tay cậu, một lực không mạnh, không nhẹ, ôn nhu như sợ sẽ làm cậu đau. Đôi đồng tử màu lục bảo nhìn cậu, như muốn giữ chặt cậu lại, không rời đi nữa.
- Buông tôi ra, Potter.
- Không Draco. Em sẽ không đi đâu cả trước khi chúng ta làm rõ chuyện này.
- Cậu đang nói cái ....
Rồi trước khi cậu kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, kẻ với đôi mắt như màu ngọc lục bảo, mái tóc đen rối bời đã đẩy cậu vào một cái hôn ngọt ngào, môi chạm môi, như một luồn điện nhẹ chạy dọc sống lưng , ấm.
- Anh yêu em Draco. Anh biết chuyện này là đột ngột, nhưng , Draco, làm người yêu anh nhé ? Hãy xóa đi những cãi vã thù hằn trước kia của chúng ta, hãy làm lại từ đầu, nha Draco ?
- ... Potter... Tôi... Tôi xin lỗi ... Tôi không thể...
_____________ END CHAP 3 __________
Ôi thôi nào =))))))
- Này, tôi hỏi cậu đấy ! Thấy thế nào ?
Harry hóa đá khi trên gương mặt thiên thần của Người thừa kế Malfoy thoáng qua một nụ cười nhỏ nhẹ, gần như chỉ là một chút thoáng qua. Draco vô thức đưa tay lên cổ áo anh, gập vào nếp cái cổ áo dựng ngược. Và chất giọng ngọt ngào lại cất lên , như một sợi lông vũ chạm khẽ vào mặt nước lay động.
- Đẹp rồi....
Harry nắm chặt lấy cổ tay gầy guộc của cậu, đôi mắt xanh lá trở nên lấp lánh trng ánh nắng London gay gắt. Đôi đồng tử xanh lam , thoáng gợn sóng như mặt nước mùa thu, lặng yên, không lay động. Cả hai như tan vào ánh nắng bên bậc cửa sổ, hòa vào nhau như một giai điệu ngọt ngào của bản tình ca. Từ phía trên cái bục thử đồ cao cao, anh nắm chặt lấy cánh tay cậu, anh cảm thấy nhịp tim cả hai gần như đã hòa vào làm một. Anh không bao giờ phủ nhận, cho dù anh có hay tìm đủ mọi cách để cãi nhau và thậm chí đấu tay đôi hay cả hai đứa quăng đũa phép qua một bên để lao vào vật nhau kiểu Muggle thế nào đi chăng nữa, anh yêu cậu, anh yêu Draco, anh yêu cậu bé tóc vàng kim và làn da nhợt nhạt với đôi đồng tử màu xanh lam sáng. Anh yêu kẻ luôn đo kè với anh trong mọi thứ, anh yêu cậu, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi anh chỉ mới hơn mười tuổi, Và cậu, trong tấm hình trên tờ Nhật Báo. Bé nhỏ, xinh đẹp và quyền uy, Người thừa kế chính thức , cùng hai cô em gái.
- Ah.. Đau...
Draco khẽ nhăn mặt khi bàn tay ấm áp kia bóp mạnh lấy cánh tay cậu, Harry giật mình, buông vội bàn tay , hóa đá nhìn bóng dáng gầy guộc kia nhanh chóng quay đi và biến mất sau tiếng leng keng của cánh cửa vừa đóng lại. Harry quay người đối diện với tấm gương , khẽ cười .
- Bà Malkins, con lấy bộ này nhé. À mà....
Anh ghé sát vào tai của bà Malkins và thì thầm, nét mặt bà phù thủy giãn ra thành một nụ cười " điệu ". Đặt tay lên bộ lễ phục, bà mỉm cười, gõ gõ đầu đũa phép và để cho chúng bay vút lên trên nhà, nơi bà sẽ sắp xếp chúng theo đơn đặt hàng.
- Đừng lo cậu Potter, tôi sẽ có chúng cho cậu trước Yule Ball. Các cô bé, xong chưa nào ?
- Vâng. Cảm ơn bà Malkins. Tụi con về nha bà.
Ba cô bé mim cười và cúi chào bà phù thủy, Emily ôm chặt trong tay cái giỏ đựng lễ phục của cô bé, khẽ huých cô chị sinh đôi. Krystal gật gật đầu đã hiểu. Khi cả 4 vừa bước ra khỏi cửa tiệm, Prima nhanh chóng chận đầu Harry và hai con bé sinh đôi áp sát vào hai bên anh. Hai đứa con gái tóc vàng chọt vào lưng anh, khẽ thì thầm :
- Còn sao không đuổi theo đi ? Anh hai sẽ đến Confesión Coffee. Tụi em tin vào anh, anh rể.
Harry hốt hoảng nhìn hai con bé và cả em gái mình. Làm sao chúng có thể nhận ra... Ba đứa con gái mỉm cười, ánh nắng lấp lánh trong đôi mắt chúng.
- Đi đi Harry, tụi em sẽ về Thái Ấp mà. Đi đi.
Harry khựng lại, mỉm cười tin tưởng ba đứa em, nhanh chóng Độn Thổ đến quán coffee đắt đỏ của thế giới phù thủy London.
The Confesión Coffee...
Quán coffee trang nhã với những bức tường màu trắng sữa, những cột cao cùng những nét trang trí cầu kỳ, bắt mắt. Những lẵng hoa lily vàng, hoa hồng đỏ điểm xuyến lên cái trắng tinh khiết, tạo nên những mảng màu tinh tế, đơn giản , xinh đẹp. Draco lơ đãng khuấy khẽ tách coffee đen đắng ngắt của mình, thả hồn theo tiếng nhạc cổ điển du dương. Destiny Symphony. Không lạ khi những quán coffee của giới phù thủy vẫn thường chơi những bạn giao hưởng của Beethoven hay Mozart. Những giai điệu trầm ấm, nhẹ nhàng, lả lướt rồi thắt lại, như những giọt nước mắt bị kiềm hãm trong tim, không nói được thành lời. Những nốt nhạc nhanh dần, nhanh dần, nhanh qua đi như một cơn gió thổi bên bờ sông Thames thơ mộng.Lúc nhanh, lúc chậm, như bỏ rơi một thứ gì đó, như vội vã chạy đi, bỏ hết lại sau lưng những thứ đôi khi quá quý giá. Symphony No.5 . Bản giao hưởng Thần Chết. Sự mộng mơ của cái chết quyến rũ , sự cám dỗ của một một cuộc sống sau khi đã nhắm mắt. Sự hãi hùng của những tiếng gõ cửa của Thần Chết, của cái chết kề cận.
- Tôi không biết cậu cũng thích Beethoven, Draco.
- Potter. Em gái tôi đâu ? Cậu. Dám. Bỏ. Rơi. Em. Gái. Của. Tôi. Potter.
Harry thề rằng khi những chữ đó bật ra khỏi môi Draco, anh đã phát hoảng thực sự. Đôi mắt xanh lam trở nên lạnh như băng, bàn tay mảnh dẻ lập tức chộp lấy cây đũa phép và kể vào cổ anh. Người thừa kế Malfoy là một kẻ giỏi bùa phép , anh không hy vọng mình sẽ lành lặn sau khi đôi môi đỏ hồng kia thì thầm câu chú nào đó.
- Chúng đã quay trở về Thái Ấp. Tôi không có đủ can đảm để em gái cậu long nhong ngoài đường , Draco.
- Tôi sẽ trở về với chúng.
Draco chợm bước đứng dậy, một bàn tay ấm áp vội nắm lấy bàn tay cậu, một lực không mạnh, không nhẹ, ôn nhu như sợ sẽ làm cậu đau. Đôi đồng tử màu lục bảo nhìn cậu, như muốn giữ chặt cậu lại, không rời đi nữa.
- Buông tôi ra, Potter.
- Không Draco. Em sẽ không đi đâu cả trước khi chúng ta làm rõ chuyện này.
- Cậu đang nói cái ....
Rồi trước khi cậu kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, kẻ với đôi mắt như màu ngọc lục bảo, mái tóc đen rối bời đã đẩy cậu vào một cái hôn ngọt ngào, môi chạm môi, như một luồn điện nhẹ chạy dọc sống lưng , ấm.
- Anh yêu em Draco. Anh biết chuyện này là đột ngột, nhưng , Draco, làm người yêu anh nhé ? Hãy xóa đi những cãi vã thù hằn trước kia của chúng ta, hãy làm lại từ đầu, nha Draco ?
- ... Potter... Tôi... Tôi xin lỗi ... Tôi không thể...
_____________ END CHAP 3 __________
Ôi thôi nào =))))))
Sunday, September 23, 2012
[FanFic][ HarDra version] Song For A Stormy Night
Đôi lời ....
A Song For A Stormy Night sẽ có hai phiên bản , HarDra version và EunHae version. Hai câu chuyện, 4 con người, những số phận và những nghịch lý khác nhau. Krys hy vọng có thể hoàn thành chúng với chất lượng fic tốt nhất Krys có thể đem lại.
HarDra version sẽ được post tại London of Dream và EunHae version sẽ được post tại ShangHai City .
To Amelia : Dì yêu con * hôn chùn chụt * Yêu con và Pu nhất quả đất này xDDD
___________________ Song For A Stormy Night ________
Thần Sáng Potter chợt thức giấc vì những tiếng rơi êm đềm, dịu dàng trên mái hiên. Những hạt mưa trong vắt thi nhau rơi xuống từ bầu trời đêm đầy sao sáng, bám vào cửa sổ tạo nên những dòng pha lê tinh khiết chảy xuống những tán lá dày che phủ sân chơi của những đứa trẻ con. Khung cảnh đẫm nước dưới mắt anh thật đẹp, thật yên bình. Một cơn bão, một cơn mưa London đêm. Yên ả và bình yên như chính cuộc sống của anh bây giờ vậy.
Tiếng khóc trọ trẹ của đứa bé con trong nôi khiến anh quay về thực tế. Vò rối xù mái tóc đã không mấy gọn gàng của mình, Harry chậm chạp bước khỏi giường và đến bên chiếc nôi hình con kỳ lân trắng của Scorpius. Thằng bé nhắm tị mắt lại, oe oe khóc vì bị tiếng mưa làm cho thức giấc, đôi má phúng phính thấm đẫm nước mắt trẻ con. Anh khẽ ôm đứa bé trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ về giấc ngủ đến với đôi mắt kia, đắm chìm trong giấc ngủ trẻ thơ yên bình. Anh mỉm cười với đứa bé đã đi vào giấc ngủ, hôn nhẹ lên trán nó và đưa nó trở lại vào nôi, không quên vài bùa chú ngăn tiếng động từ ngoài vào phá giấc ngủ của bé con. Scorpius khẽ xoay người, ôm chặt cái gối bông vào người, đôi môi mềm cong lên như nụ cười hài lòng.
Harry lại từ từ tiến đến bên chiếc nôi bằng mã màu xám , nơi đứa bé còn lại vẫn đắm chìm trong giấc ngủ. Albus của anh là vậy, cho dù có sấm chớp thế nào đi nữa, chẳng gì có thể phá vỡ giấc ngủ của bé. Harry vuốt khẽ mái tóc đen mềm mượt trên cái đầu bé nhỏ của nhóc con, tặng cho đứa bé một nụ hôn lên đôi má mềm mại của trẻ sơ sinh còn thơm mùi sữa.
- Harry... Scorpius lại thức sao ?
Một mái tóc vàng kim thò ra khỏi chăn, dụi dụi đôi mắt màu bạc sáng lên trong đêm tối. Cậu vẫn làm anh bất ngờ như thế, có dù đang ngủ đi chăng nữa, mái tóc kia vẫn mãi bóng bẩy, gọn ghẽ như lần đầu tiên anh gặp cậu. Harry khẽ gật đầu, đến bên Draco và ôm chặt vợ mình vào lòng, mỉm cười nhẹ nhàng. Tiếng mưa vẫn đều đều trên mái hiên ngôi nhà, những tàn lá vẫn tắm đẫm những giọt nước mưa tinh khiết.
- Mưa rồi....
- Uhm... Mưa rồi... Giống như khi anh gặp lại em vào đêm khuya hôm đó.
Draco co người lại trong vòng tay của anh, cậu gối mái tóc vàng của mình lên cánh tay vững chãi của anh. Nhắm hờ mắt, cậu cất tiếng đều đều như tiếng mưa rơi ngoài kia.
- Kể lại cho em nghe đi Harry... Hôm đó... Em đã trông như thế nào ?
Cậu vẫn như một đứa bé, đòi anh kể lại câu chuyện cổ tích hàng ngàn lần không chán. Harry ôm chặt cậu vào lòng một cách thật ôn nhu như sợ con người mong manh đó sẽ vỡ vụn ra bất cứ lúc nào. Tiếng mưa rơi đem anh về một miền ký ức, một buổi đêm mưa rơi nặng hạt....
Harry Potter, đấng Cứu Thế Chủ của thế giới Pháp Thuật và cũng có lẽ của cả thế giới này nữa, lần bước trên con đường rải đá của nhà thờ cổ kính. Quanh co, lạo xạo tiếng đá dưới mũi giày da. Đã 7 năm sau cuộc chiến Hogwarts. Anh đã tốt nghiệp khỏi tòa lâu đài cổ kính đó với sự nghiệp Thần Sáng mở rộng ra trước mắt. Bỏ lại sau lưng những đau thương của cuộc chiến đã qua, anh lại lao đầu vào cuộc chiến mới để bảo vệ những Muggle vô tội, những con người trong thế giới phù thủy này khỏi những cái xấu, cái ác vẫn tồn tại song hành với vẻ bình yên ngập tràn trong những buổi sớm tinh mơ hay những buổi đêm gió lạnh lẽo như bây giờ. Harry đút hai tay vào túi áo chòng Thần sáng màu đỏ Gryffindor để che đi cái gió lạnh của cơn mưa đang ùn ùn kéo tới. Nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành, tên đầu sỏ kỳ này đã lẩn trốn khỏi anh suốt 2 tuần nay và anh vẫn chưa thể tìm thấy bóng dáng hắn. Mục tiêu của hắn chính là sở Bảo Mật, nơi anh và các bạn đã phá cho tan tành hồi năm thứ Năm và tất nhiên đã được phục hồi ngay trong năm đó. Anh vẫn như vậy, vẫn thói quen làm việc chỉ một mình, đơn côi và lẻ bóng. Bất chợt, một con linh miêu to lớn nhảy xổ đến trước mặt anh với toàn thân tỏa ra hơi nóng ấm áp và lấp lánh ánh bạc, nó mở miệng và tiếng nói đầy mệnh lệnh của ngài Kingsley đập vào lỗ tai anh một cách chếnh choáng :
- Thần Sáng Potter, tôi cần cậu về Văn Phòng Thần Sáng ngay lập tức.
Harry thoáng thở dài , một dải khói mỏng phả ra từ cửa miệng khiến anh bất ngờ vì thời tiết Anh Quốc đã chuyển lạnh từ lúc nào. Anh xoay tròn tại chỗ và biến mất khỏi con đường rải sỏi của khu nhà thờ cổ kính.
- Kingsley. Ngài cần gặp tôi ?
- Ah Potter. Cô Weasley, cô có thể vào rồi. Hãy giải thích cho Potter về sự hợp tác của Sở Bảo Mật với chúng ta.
- Chào buổi tối Harry. Ngài Kingsley.
Hermione cúi người với Kingsley trong khi kín đáo vẫy tay chào anh. Cô đã cưới Ron được gần một năm nhưng việc gọi cô là Weasley vẫn khiến anh cảm thấy có gì đó lạ lẫm. Hermione quay cái ghế lại đối diện với anh và lật mở cái bìa da trong lòng cô, rút ra vài tờ giấy trong đó và chuyền qua cho anh. Điều đó làm anh lại chợt nhớ tới hình ảnh một Hermione Ganger lật tung những cuốn sách của thư viện Hogwarts nhiều năm về trước.
- Nhiệm vụ Ducan lần này của cậu đã có sự hợp tác của Sở Bảo Mật. Theo mật tin do thám, thứ Duncan nhắm tới là dự án Obliviate của các Unspeakable. Phải, tớ biết cậu sẽ giương cái mặt biểu tình này ra, nhưng Obliviate là một lời nguyền bí ẩn, cũng giống chư Crucio và Avada Kedavar vậy. Đối với bộ não thiên tài của các Unspeakable thì Obliviate là một mỏ vàng để họ đào vào.
Anh khẽ nhăn mặt khi nhắc đến Crucio và Avada Kedavar. Chúng chẳng là những lời chú có ích một chút nào. Anh không phủ nhận sự lợi ích Bộ đã gặt được từ khi cho phép áp dụng Obliviate, nhưng thú thực, đào sâu vào những thứ có thể gây ra tổn thương như vậy để làm gì ? Anh đã chứng kiến những gì Obliviate có thể làm, lẫn Crucio và Avada Kedavar và chúng để lại trong anh những ký ức không thể xóa đi được nữa.
- Vậy thì liên quan gì đến việc tớ đang đi truy lùng Ducan ?
- Ta đã nhờ Sở Bảo Mật gài nội gián vào băng đản của Ducan. Một Unspeakable, tất nhiên, đã là Unspeakable, ta không biết đó là ai. Potter, nhiệm vụ của cậu là bắt giữ Ducan và tất nhiên, bảo vệ cho Unspeakable đó. Ta không hề mong muốn việc mất đi một người như vậy cậu hiểu chứ ?
- Vâng thưa ngài. Nhưng , tôi còn không biết đó là ai...
- Người đó đã sắp xếp một cuộc hẹn. Thánh Đường St. Peter, Vatican. Hãy xem như là một cộng sự của cậu , người kia chắc chắn cậu sẽ nhận ra người đó. Chúc may mắn Potter.
Harry cúi đầu chào Kingsley và mỉm cười với Hermione trước khi độn thổ đến ngay bên ngoài quảng trường St. Peter đông đúc. Anh trở nên bực bội khi nhận ra cơn bão London đã theo anh đến nơi đây. Cơn mưa như trút nước xuống dòng người đông đúc trên quảng trường, anh rút cây đãu của mình , chưa kịp lẩm nhẩm cho hết câu thần chú làm khô, một bóng dù đen đã che trên đầu anh, che chắn đi những giọt nước mưa , lăn tròn trên nền đá.
- Xin chào, cộng sự.
Và cộng sự của anh đứng đó, trên tay là cây dù đen tuyền như bộ quần áo của cậu ta, nụ cười nhếch mép khênh khểnh trên môi. Ánh đèn của thánh đường hắt lên mái tóc vàng bạch kim ấy, lên làn da trắng nhợt nhạt ấy. Những hạt mưa vô tình chảy dài trên gương mặt nhỏ nhắn đó , như những giọt nước mắt trong veo . Anh chợt khựng lại, bàn tay đã chạm lên làn da mềm mại ấy, vuốt nhẹ đi những hạt mưa . Và kẻ kia cũng gần như hóa đá, nắm chặt cán cây dù đen trong tay , để người còn lại nhẹ nhàng lau đi những hạt mưa vô tình nào đó.
- Chỉ như vậy thôi á ? E xuất hiện chỉ đơn giản như thế thôi á ????
- Uhm... Em chỉ xuất hiện như vậy mà thôi. Lặng lẽ trong bộ áo màu đen như năm thứ sáu. Trên tay là cán dù cũng màu đen. Nhẹ nhàng mỉm cười...
- Ya Harry James Potter. Rởn hết gai ốc lên rồi đây này.
Draco rùng mình, lắc lắc mái tóc vàng kim của mình và chui ra khỏi vòng tay của Harry. Cậu nhẹ nhàng chạm lên má Scorpius một cách thích thú. Con trai cưng của cậu, cục vàng của cậu, ngọc lục bảo của cậu thiệt là dễ thương mà. Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt tràn ngập yêu thương của cậu bên đứa bé. Draco đã từng càu nhàu rất nhiều khi Albus và Scorpius vừa mới ra đời. Tất cả là vì Albus có mắt xám nhưng tóc đen và Scorpius tóc vàng nhưng mắt lại màu xanh lá. Cậu đã phụng phịu càu nhàu vì anh đã phá hoại cái thứ gọi là genes di truyền của dòng họ. Nhưng anh biết, cậu yêu hai đứa trẻ rất nhiều. Cậu đã từ bỏ công việc Unspeakable của mình và chuyển qua là một Healer ở St.Mungo chỉ để có nhiều thời gian chăm sóc hai đứa trẻ. Đã nhiều lần , anh trở về nhà rất muộn vì những vụ án chồng chất ở bộ, anh vẫn thường thấy cậu ê a ru ngủ hai đứa trẻ bằng bài hát vui vui tai của Hogwarts anh đã từng hát vang lên vào năm thứ 4. Hay đôi lúc, anh lại ngỡ ngàng chìm đắm trong nụ cười cậu khi cậu chạm chạm đầu đũa phép vào mũi hai đứa bé và bắn ra những tia sáng đủ màu khiến chúng bật cười khanh khách.
Anh đã thề rằng, anh sẽ bảo vệ gia đình bé nhỏ này, gia đình thân yêu của anh cho dù anh có phải trả cái giá đắt như thế nào đi nữa. Anh mặc kệ. Anh sẽ giữ cho nụ cười luôn trên môi những đứa trẻ và ánh mắt không còn lo toang của cậu mãi yên bình như thế. Anh sẽ đưa thứ quý giá nhất của anh vượt qua mọi thứ, bảo vệ nó khỏi những cơn bão đầu mùa, ấm ủ cho sự hạnh phúc ngập tràn như những tia nắng vàng tươi ấm áp. Anh đã mất quá nhiều thứ sau cuộc chiến, anh sẽ không cho phép mình mất đi bất cứ thứ nào nữa.
- Thôi nào Draco. Đừng phá con, để nó ngủ. Đôi khi, anh thấy anh có ba đứa con sinh ba chứ không phải sinh đôi Dra à.
Harry hôn nhẹ lên bên má mát lạnh của cậu và nắm tay cậu , bắt cậu rời xa khỏi giấc ngủ sắp bị phá hoại của đứa bé. Draco phụng phịu, đẩy tay anh ra và trèo lên giường, trùm chăn kín mít lại, xua xua anh ra khỏi người cậu khi Harry xài tuyệt chiêu vuốt vuốt * e hèm * . Harry bật cười thích thú khi cậu giơ chân đạp anh một phát và kết quả là cậu té ra khỏi giường chứ không phải anh . Xoa xoa cái đầu sưng lên một cục nhỏ xíu xiu , Harry lại nhe răng ra cười ngu một lần nữa. Thôi được, Draco Lucius Malfoy của gần một chục năm trước không còn nữa, phải nói Hermione đã mắt tròn mắt dẹt thế nào khi anh thông báo anh đã đính hôn với " cộng sự " của mình. Cô nàng xem ra đến bây giờ cũng chưa thể tin được là thằng bạn thân nhất của mình đã cưới cái thằng trai tóc vàng đáng ghét từng bị cô nàng tẩn một phát vào mặt kia. Đôi khi anh còn vô tình nghe cô nàng thì thầm với Ron rằng cô nàng đang cho đây là một giấc mơ dài thiệt là dài. Thôi mà ~ Cậu bây giờ vẫn còn bị các đồng sự Auror của anh gọi đùa là Phu Nhân Potter cho dù cậu đã ếm cho cậu trai Patrick , người xấu số ở gần cậu nhất lúc đó và cho dù cậu ta từng là một Slytherin đi chăng nữa , mọc mụn khắp mặt và phải ghé thăm văn phòng của chính cậu ở St.Mungo.
- Harry này. Em muốn đưa Scorpius và Albus về Thái Ấp.
- Uhm... Nhưng chúng ta sẽ ghé qua nhà Ron trước để thăm Rosie và Hermione. Cô nàng vừa thông báo với anh Rosie đã biết nói và từ đầu tiên con bé nói ra là Leviosa. Thiệt xuất xắc.
Draco bật cười khúc khích. Wigradium Leviosa ~ Cậu còn nhớ rõ, khi vào năm thứ nhất, khi học về câu chú này cậu đã nghe cô nàng Ganger à không, bây giờ là Weasley, ngân dài và duyên dáng thế nào. Nó thực sự rất buồn cười và con gái của cô nàng và Ron đã phát âm cho đúng từ Leviosa ~ con bé thiệt xuất chúng.
- Mẹ bảo rằng em với anh đang dấu diếm hai đứa bé khỏi mẹ. Mẹ bảo cho dù nó mắt xanh hay mắt xám, tóc vàng hay tóc đen gì chúng vẫn là cháu của mẹ. Và hai đứa mình không được quyền dấu nhẹm chúng khỏi mẹ.
- .... Anh thực sự hy vọng mẹ sẽ không treo ngược mắt cá chân anh lên vì anh là người dấu nhẹm em và hai đứa trẻ khỏi mẹ.
- À, mẹ muốn chăm sóc hai đứa trẻ. Mẹ không muốn chúng ta cứ" quăng " chúng cho bác Molly chăm sóc. Thiệt tình, chúng ta có " quăng " đâu chứ. Và tin em đi Harry, anh sẽ không muốn mẹ rót vào đầu chúng hàng tá câu chuyện của dòng họ vào đầu chúng đâu.
Harry phì cười vì ánh mắt thất thần nhớ lại thời thơ bé của Draco. Mẹ Narcissa là một người mẹ tốt hơn anh tưởng rất nhiều. Bà đã chăm sóc cho hai đứa bé cùng bác Molly cho dù giữa hai người có mối hiềm khích không hề nhỏ. Bà yêu Draco và hai đứa trẻ. Cho dù anh vẫn cho rằng bà có đôi khi hơi đáng sợ, và ký ức tồi tệ nhất chính là lần bà thực sự đã treo cẳng ảnh lên chỉ vì anh cùng cậu cao chạy xa bay khỏi bà ngay sau ngày cưới.
Harry siết chặt vòng tay của mình quay người cậu. Anh thích những cái ôm từ đằng sau thế này. Anh có thể dụi dụi đầu mình vào mái tóc vàng kim thoảng hương táo ngọt dịu đó để quên đi cái cuộc sống xô bồ ngoài kia, Anh có thể lặng lẽ cảm nhận nhưng hơi thở phập phồng từ lồng ngực cậu hay chỉ để nhẹ nhàng bảo vệ cậu khỏi những cơn gió đầu mùa lạnh lẽo.
Anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cậu, khẽ thì thầm....
- Draco Malfoy Potter, em yêu anh chứ ?
- Một câu hỏi đậm chất Muggle , Potter.
Cậu bĩu môi khích bác câu hỏi của anh cho dù cổ và hai tai cậu đã đỏ ửng lên vì ngượng ngùng. Anh khẽ cười, cậu vẫn luôn là như thế mà thôi. Anh lại ôm chặt cậu hơn vào vòng tay mình, khẽ gác cằm mình lên đôi vai gầy gầy sau lớp áo sơ mi, lặng lẽ ngắm nhì những hạt mưa rơi bên cửa sổ. Những hạt mưa trong suốt, to tròn lăn đi trên lớp kính, rửa trôi mọi thứ, như xuyên qua bóng tối, qua khó khăn, qua ký ức. Trao trả lại những gì xinh tươi, đẹp đẽ nhất của một đời người.
- Anh yêu em Draco, anh yêu em... Cho dù anh có nói ra em cũng chẳng thèm đáp lại, anh yêu em, yêu em mãi mãi
- Em yêu anh Harry, yêu anh ... Bằng thứ tình cảm nguyên sơ của ngày hôm đó, ngày em đã đánh bạo làm bạn với kẻ thù của cha mình, chỉ vì em yêu anh... Yêu từ cái nhìn đầu tiên thơ ngây ngày ấy....
_________ END FIC ___________
Khúc cuối mình nói nhảm quá =__=
A Song For A Stormy Night sẽ có hai phiên bản , HarDra version và EunHae version. Hai câu chuyện, 4 con người, những số phận và những nghịch lý khác nhau. Krys hy vọng có thể hoàn thành chúng với chất lượng fic tốt nhất Krys có thể đem lại.
HarDra version sẽ được post tại London of Dream và EunHae version sẽ được post tại ShangHai City .
To Amelia : Dì yêu con * hôn chùn chụt * Yêu con và Pu nhất quả đất này xDDD
___________________ Song For A Stormy Night ________
Thần Sáng Potter chợt thức giấc vì những tiếng rơi êm đềm, dịu dàng trên mái hiên. Những hạt mưa trong vắt thi nhau rơi xuống từ bầu trời đêm đầy sao sáng, bám vào cửa sổ tạo nên những dòng pha lê tinh khiết chảy xuống những tán lá dày che phủ sân chơi của những đứa trẻ con. Khung cảnh đẫm nước dưới mắt anh thật đẹp, thật yên bình. Một cơn bão, một cơn mưa London đêm. Yên ả và bình yên như chính cuộc sống của anh bây giờ vậy.
Tiếng khóc trọ trẹ của đứa bé con trong nôi khiến anh quay về thực tế. Vò rối xù mái tóc đã không mấy gọn gàng của mình, Harry chậm chạp bước khỏi giường và đến bên chiếc nôi hình con kỳ lân trắng của Scorpius. Thằng bé nhắm tị mắt lại, oe oe khóc vì bị tiếng mưa làm cho thức giấc, đôi má phúng phính thấm đẫm nước mắt trẻ con. Anh khẽ ôm đứa bé trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ về giấc ngủ đến với đôi mắt kia, đắm chìm trong giấc ngủ trẻ thơ yên bình. Anh mỉm cười với đứa bé đã đi vào giấc ngủ, hôn nhẹ lên trán nó và đưa nó trở lại vào nôi, không quên vài bùa chú ngăn tiếng động từ ngoài vào phá giấc ngủ của bé con. Scorpius khẽ xoay người, ôm chặt cái gối bông vào người, đôi môi mềm cong lên như nụ cười hài lòng.
The rain beats hard at my window
While you, so softly do sleep
And you can’t hear the cold wind blow
You are sleeping so deep
Harry lại từ từ tiến đến bên chiếc nôi bằng mã màu xám , nơi đứa bé còn lại vẫn đắm chìm trong giấc ngủ. Albus của anh là vậy, cho dù có sấm chớp thế nào đi nữa, chẳng gì có thể phá vỡ giấc ngủ của bé. Harry vuốt khẽ mái tóc đen mềm mượt trên cái đầu bé nhỏ của nhóc con, tặng cho đứa bé một nụ hôn lên đôi má mềm mại của trẻ sơ sinh còn thơm mùi sữa.
- Harry... Scorpius lại thức sao ?
Một mái tóc vàng kim thò ra khỏi chăn, dụi dụi đôi mắt màu bạc sáng lên trong đêm tối. Cậu vẫn làm anh bất ngờ như thế, có dù đang ngủ đi chăng nữa, mái tóc kia vẫn mãi bóng bẩy, gọn ghẽ như lần đầu tiên anh gặp cậu. Harry khẽ gật đầu, đến bên Draco và ôm chặt vợ mình vào lòng, mỉm cười nhẹ nhàng. Tiếng mưa vẫn đều đều trên mái hiên ngôi nhà, những tàn lá vẫn tắm đẫm những giọt nước mưa tinh khiết.
- Mưa rồi....
- Uhm... Mưa rồi... Giống như khi anh gặp lại em vào đêm khuya hôm đó.
Draco co người lại trong vòng tay của anh, cậu gối mái tóc vàng của mình lên cánh tay vững chãi của anh. Nhắm hờ mắt, cậu cất tiếng đều đều như tiếng mưa rơi ngoài kia.
- Kể lại cho em nghe đi Harry... Hôm đó... Em đã trông như thế nào ?
Cậu vẫn như một đứa bé, đòi anh kể lại câu chuyện cổ tích hàng ngàn lần không chán. Harry ôm chặt cậu vào lòng một cách thật ôn nhu như sợ con người mong manh đó sẽ vỡ vụn ra bất cứ lúc nào. Tiếng mưa rơi đem anh về một miền ký ức, một buổi đêm mưa rơi nặng hạt....
Outside it's dark, the moon hiding
By starlight only I see
The host of the night-time go riding
But you are safe here with me
Harry Potter, đấng Cứu Thế Chủ của thế giới Pháp Thuật và cũng có lẽ của cả thế giới này nữa, lần bước trên con đường rải đá của nhà thờ cổ kính. Quanh co, lạo xạo tiếng đá dưới mũi giày da. Đã 7 năm sau cuộc chiến Hogwarts. Anh đã tốt nghiệp khỏi tòa lâu đài cổ kính đó với sự nghiệp Thần Sáng mở rộng ra trước mắt. Bỏ lại sau lưng những đau thương của cuộc chiến đã qua, anh lại lao đầu vào cuộc chiến mới để bảo vệ những Muggle vô tội, những con người trong thế giới phù thủy này khỏi những cái xấu, cái ác vẫn tồn tại song hành với vẻ bình yên ngập tràn trong những buổi sớm tinh mơ hay những buổi đêm gió lạnh lẽo như bây giờ. Harry đút hai tay vào túi áo chòng Thần sáng màu đỏ Gryffindor để che đi cái gió lạnh của cơn mưa đang ùn ùn kéo tới. Nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành, tên đầu sỏ kỳ này đã lẩn trốn khỏi anh suốt 2 tuần nay và anh vẫn chưa thể tìm thấy bóng dáng hắn. Mục tiêu của hắn chính là sở Bảo Mật, nơi anh và các bạn đã phá cho tan tành hồi năm thứ Năm và tất nhiên đã được phục hồi ngay trong năm đó. Anh vẫn như vậy, vẫn thói quen làm việc chỉ một mình, đơn côi và lẻ bóng. Bất chợt, một con linh miêu to lớn nhảy xổ đến trước mặt anh với toàn thân tỏa ra hơi nóng ấm áp và lấp lánh ánh bạc, nó mở miệng và tiếng nói đầy mệnh lệnh của ngài Kingsley đập vào lỗ tai anh một cách chếnh choáng :
- Thần Sáng Potter, tôi cần cậu về Văn Phòng Thần Sáng ngay lập tức.
Harry thoáng thở dài , một dải khói mỏng phả ra từ cửa miệng khiến anh bất ngờ vì thời tiết Anh Quốc đã chuyển lạnh từ lúc nào. Anh xoay tròn tại chỗ và biến mất khỏi con đường rải sỏi của khu nhà thờ cổ kính.
- Kingsley. Ngài cần gặp tôi ?
- Ah Potter. Cô Weasley, cô có thể vào rồi. Hãy giải thích cho Potter về sự hợp tác của Sở Bảo Mật với chúng ta.
- Chào buổi tối Harry. Ngài Kingsley.
Hermione cúi người với Kingsley trong khi kín đáo vẫy tay chào anh. Cô đã cưới Ron được gần một năm nhưng việc gọi cô là Weasley vẫn khiến anh cảm thấy có gì đó lạ lẫm. Hermione quay cái ghế lại đối diện với anh và lật mở cái bìa da trong lòng cô, rút ra vài tờ giấy trong đó và chuyền qua cho anh. Điều đó làm anh lại chợt nhớ tới hình ảnh một Hermione Ganger lật tung những cuốn sách của thư viện Hogwarts nhiều năm về trước.
- Nhiệm vụ Ducan lần này của cậu đã có sự hợp tác của Sở Bảo Mật. Theo mật tin do thám, thứ Duncan nhắm tới là dự án Obliviate của các Unspeakable. Phải, tớ biết cậu sẽ giương cái mặt biểu tình này ra, nhưng Obliviate là một lời nguyền bí ẩn, cũng giống chư Crucio và Avada Kedavar vậy. Đối với bộ não thiên tài của các Unspeakable thì Obliviate là một mỏ vàng để họ đào vào.
Anh khẽ nhăn mặt khi nhắc đến Crucio và Avada Kedavar. Chúng chẳng là những lời chú có ích một chút nào. Anh không phủ nhận sự lợi ích Bộ đã gặt được từ khi cho phép áp dụng Obliviate, nhưng thú thực, đào sâu vào những thứ có thể gây ra tổn thương như vậy để làm gì ? Anh đã chứng kiến những gì Obliviate có thể làm, lẫn Crucio và Avada Kedavar và chúng để lại trong anh những ký ức không thể xóa đi được nữa.
- Vậy thì liên quan gì đến việc tớ đang đi truy lùng Ducan ?
- Ta đã nhờ Sở Bảo Mật gài nội gián vào băng đản của Ducan. Một Unspeakable, tất nhiên, đã là Unspeakable, ta không biết đó là ai. Potter, nhiệm vụ của cậu là bắt giữ Ducan và tất nhiên, bảo vệ cho Unspeakable đó. Ta không hề mong muốn việc mất đi một người như vậy cậu hiểu chứ ?
- Vâng thưa ngài. Nhưng , tôi còn không biết đó là ai...
- Người đó đã sắp xếp một cuộc hẹn. Thánh Đường St. Peter, Vatican. Hãy xem như là một cộng sự của cậu , người kia chắc chắn cậu sẽ nhận ra người đó. Chúc may mắn Potter.
Harry cúi đầu chào Kingsley và mỉm cười với Hermione trước khi độn thổ đến ngay bên ngoài quảng trường St. Peter đông đúc. Anh trở nên bực bội khi nhận ra cơn bão London đã theo anh đến nơi đây. Cơn mưa như trút nước xuống dòng người đông đúc trên quảng trường, anh rút cây đãu của mình , chưa kịp lẩm nhẩm cho hết câu thần chú làm khô, một bóng dù đen đã che trên đầu anh, che chắn đi những giọt nước mưa , lăn tròn trên nền đá.
- Xin chào, cộng sự.
Và cộng sự của anh đứng đó, trên tay là cây dù đen tuyền như bộ quần áo của cậu ta, nụ cười nhếch mép khênh khểnh trên môi. Ánh đèn của thánh đường hắt lên mái tóc vàng bạch kim ấy, lên làn da trắng nhợt nhạt ấy. Những hạt mưa vô tình chảy dài trên gương mặt nhỏ nhắn đó , như những giọt nước mắt trong veo . Anh chợt khựng lại, bàn tay đã chạm lên làn da mềm mại ấy, vuốt nhẹ đi những hạt mưa . Và kẻ kia cũng gần như hóa đá, nắm chặt cán cây dù đen trong tay , để người còn lại nhẹ nhàng lau đi những hạt mưa vô tình nào đó.
- Chỉ như vậy thôi á ? E xuất hiện chỉ đơn giản như thế thôi á ????
- Uhm... Em chỉ xuất hiện như vậy mà thôi. Lặng lẽ trong bộ áo màu đen như năm thứ sáu. Trên tay là cán dù cũng màu đen. Nhẹ nhàng mỉm cười...
- Ya Harry James Potter. Rởn hết gai ốc lên rồi đây này.
Draco rùng mình, lắc lắc mái tóc vàng kim của mình và chui ra khỏi vòng tay của Harry. Cậu nhẹ nhàng chạm lên má Scorpius một cách thích thú. Con trai cưng của cậu, cục vàng của cậu, ngọc lục bảo của cậu thiệt là dễ thương mà. Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt tràn ngập yêu thương của cậu bên đứa bé. Draco đã từng càu nhàu rất nhiều khi Albus và Scorpius vừa mới ra đời. Tất cả là vì Albus có mắt xám nhưng tóc đen và Scorpius tóc vàng nhưng mắt lại màu xanh lá. Cậu đã phụng phịu càu nhàu vì anh đã phá hoại cái thứ gọi là genes di truyền của dòng họ. Nhưng anh biết, cậu yêu hai đứa trẻ rất nhiều. Cậu đã từ bỏ công việc Unspeakable của mình và chuyển qua là một Healer ở St.Mungo chỉ để có nhiều thời gian chăm sóc hai đứa trẻ. Đã nhiều lần , anh trở về nhà rất muộn vì những vụ án chồng chất ở bộ, anh vẫn thường thấy cậu ê a ru ngủ hai đứa trẻ bằng bài hát vui vui tai của Hogwarts anh đã từng hát vang lên vào năm thứ 4. Hay đôi lúc, anh lại ngỡ ngàng chìm đắm trong nụ cười cậu khi cậu chạm chạm đầu đũa phép vào mũi hai đứa bé và bắn ra những tia sáng đủ màu khiến chúng bật cười khanh khách.
Anh đã thề rằng, anh sẽ bảo vệ gia đình bé nhỏ này, gia đình thân yêu của anh cho dù anh có phải trả cái giá đắt như thế nào đi nữa. Anh mặc kệ. Anh sẽ giữ cho nụ cười luôn trên môi những đứa trẻ và ánh mắt không còn lo toang của cậu mãi yên bình như thế. Anh sẽ đưa thứ quý giá nhất của anh vượt qua mọi thứ, bảo vệ nó khỏi những cơn bão đầu mùa, ấm ủ cho sự hạnh phúc ngập tràn như những tia nắng vàng tươi ấm áp. Anh đã mất quá nhiều thứ sau cuộc chiến, anh sẽ không cho phép mình mất đi bất cứ thứ nào nữa.
- Thôi nào Draco. Đừng phá con, để nó ngủ. Đôi khi, anh thấy anh có ba đứa con sinh ba chứ không phải sinh đôi Dra à.
Harry hôn nhẹ lên bên má mát lạnh của cậu và nắm tay cậu , bắt cậu rời xa khỏi giấc ngủ sắp bị phá hoại của đứa bé. Draco phụng phịu, đẩy tay anh ra và trèo lên giường, trùm chăn kín mít lại, xua xua anh ra khỏi người cậu khi Harry xài tuyệt chiêu vuốt vuốt * e hèm * . Harry bật cười thích thú khi cậu giơ chân đạp anh một phát và kết quả là cậu té ra khỏi giường chứ không phải anh . Xoa xoa cái đầu sưng lên một cục nhỏ xíu xiu , Harry lại nhe răng ra cười ngu một lần nữa. Thôi được, Draco Lucius Malfoy của gần một chục năm trước không còn nữa, phải nói Hermione đã mắt tròn mắt dẹt thế nào khi anh thông báo anh đã đính hôn với " cộng sự " của mình. Cô nàng xem ra đến bây giờ cũng chưa thể tin được là thằng bạn thân nhất của mình đã cưới cái thằng trai tóc vàng đáng ghét từng bị cô nàng tẩn một phát vào mặt kia. Đôi khi anh còn vô tình nghe cô nàng thì thầm với Ron rằng cô nàng đang cho đây là một giấc mơ dài thiệt là dài. Thôi mà ~ Cậu bây giờ vẫn còn bị các đồng sự Auror của anh gọi đùa là Phu Nhân Potter cho dù cậu đã ếm cho cậu trai Patrick , người xấu số ở gần cậu nhất lúc đó và cho dù cậu ta từng là một Slytherin đi chăng nữa , mọc mụn khắp mặt và phải ghé thăm văn phòng của chính cậu ở St.Mungo.
- Harry này. Em muốn đưa Scorpius và Albus về Thái Ấp.
- Uhm... Nhưng chúng ta sẽ ghé qua nhà Ron trước để thăm Rosie và Hermione. Cô nàng vừa thông báo với anh Rosie đã biết nói và từ đầu tiên con bé nói ra là Leviosa. Thiệt xuất xắc.
Draco bật cười khúc khích. Wigradium Leviosa ~ Cậu còn nhớ rõ, khi vào năm thứ nhất, khi học về câu chú này cậu đã nghe cô nàng Ganger à không, bây giờ là Weasley, ngân dài và duyên dáng thế nào. Nó thực sự rất buồn cười và con gái của cô nàng và Ron đã phát âm cho đúng từ Leviosa ~ con bé thiệt xuất chúng.
- Mẹ bảo rằng em với anh đang dấu diếm hai đứa bé khỏi mẹ. Mẹ bảo cho dù nó mắt xanh hay mắt xám, tóc vàng hay tóc đen gì chúng vẫn là cháu của mẹ. Và hai đứa mình không được quyền dấu nhẹm chúng khỏi mẹ.
- .... Anh thực sự hy vọng mẹ sẽ không treo ngược mắt cá chân anh lên vì anh là người dấu nhẹm em và hai đứa trẻ khỏi mẹ.
- À, mẹ muốn chăm sóc hai đứa trẻ. Mẹ không muốn chúng ta cứ" quăng " chúng cho bác Molly chăm sóc. Thiệt tình, chúng ta có " quăng " đâu chứ. Và tin em đi Harry, anh sẽ không muốn mẹ rót vào đầu chúng hàng tá câu chuyện của dòng họ vào đầu chúng đâu.
Harry phì cười vì ánh mắt thất thần nhớ lại thời thơ bé của Draco. Mẹ Narcissa là một người mẹ tốt hơn anh tưởng rất nhiều. Bà đã chăm sóc cho hai đứa bé cùng bác Molly cho dù giữa hai người có mối hiềm khích không hề nhỏ. Bà yêu Draco và hai đứa trẻ. Cho dù anh vẫn cho rằng bà có đôi khi hơi đáng sợ, và ký ức tồi tệ nhất chính là lần bà thực sự đã treo cẳng ảnh lên chỉ vì anh cùng cậu cao chạy xa bay khỏi bà ngay sau ngày cưới.
Harry siết chặt vòng tay của mình quay người cậu. Anh thích những cái ôm từ đằng sau thế này. Anh có thể dụi dụi đầu mình vào mái tóc vàng kim thoảng hương táo ngọt dịu đó để quên đi cái cuộc sống xô bồ ngoài kia, Anh có thể lặng lẽ cảm nhận nhưng hơi thở phập phồng từ lồng ngực cậu hay chỉ để nhẹ nhàng bảo vệ cậu khỏi những cơn gió đầu mùa lạnh lẽo.
Anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cậu, khẽ thì thầm....
- Draco Malfoy Potter, em yêu anh chứ ?
- Một câu hỏi đậm chất Muggle , Potter.
Cậu bĩu môi khích bác câu hỏi của anh cho dù cổ và hai tai cậu đã đỏ ửng lên vì ngượng ngùng. Anh khẽ cười, cậu vẫn luôn là như thế mà thôi. Anh lại ôm chặt cậu hơn vào vòng tay mình, khẽ gác cằm mình lên đôi vai gầy gầy sau lớp áo sơ mi, lặng lẽ ngắm nhì những hạt mưa rơi bên cửa sổ. Những hạt mưa trong suốt, to tròn lăn đi trên lớp kính, rửa trôi mọi thứ, như xuyên qua bóng tối, qua khó khăn, qua ký ức. Trao trả lại những gì xinh tươi, đẹp đẽ nhất của một đời người.
- Anh yêu em Draco, anh yêu em... Cho dù anh có nói ra em cũng chẳng thèm đáp lại, anh yêu em, yêu em mãi mãi
- Em yêu anh Harry, yêu anh ... Bằng thứ tình cảm nguyên sơ của ngày hôm đó, ngày em đã đánh bạo làm bạn với kẻ thù của cha mình, chỉ vì em yêu anh... Yêu từ cái nhìn đầu tiên thơ ngây ngày ấy....
_________ END FIC ___________
Khúc cuối mình nói nhảm quá =__=
- HẢ ???????
Emma đã hét toáng lên như thế trong khi Dan té lăn xuống thảm và Tom gần như đã biến thành trắng bệch bên cạnh cánh cửa. Rupert đã làm rớt bịch Lay's còn quá nửa cùng bộ nhai của mình xuống thảm từ đời nào. Bertie và Arthur,mắt đã trợn tròng nhìn nhau và nhìn đứa bé, cứng họng. Misha Handley, con thực sự nhận ra Tom Felton tóc nâu mắt xanh là Draco Malfoy sao ?- Misha nín, ngoan nào ngoan nào. Chị Hermy biết rồi. Malfoy sẽ không bắt daddy của em đi. Ngoan, nín đi nào.
Emma đã hét toáng lên như thế trong khi Dan té lăn xuống thảm và Tom gần như đã biến thành trắng bệch bên cạnh cánh cửa. Rupert đã làm rớt bịch Lay's còn quá nửa cùng bộ nhai của mình xuống thảm từ đời nào. Bertie và Arthur,mắt đã trợn tròng nhìn nhau và nhìn đứa bé, cứng họng. Misha Handley, con thực sự nhận ra Tom Felton tóc nâu mắt xanh là Draco Malfoy sao ?- Misha nín, ngoan nào ngoan nào. Chị Hermy biết rồi. Malfoy sẽ không bắt daddy của em đi. Ngoan, nín đi nào.
Saturday, September 22, 2012
[Fanfic Harry Potter ][ Harry/Draco] Family part 1
Author : Krystal Angie M
Rate : PG 5
I do not own Harry Potter's characters and I write this for no profits. All of them belongs to J.K.Rowling and Warner Bros Studio.
Happy Birthday Thomas Andrew Felton <3
______________________________ Part 1 __________________
- Mommy mommy ~ Chào buổi sáng Mommy. Chào buổi sáng Daddy.
Nó dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, kéo kéo con thú bông to đùng trên hành lang và tiến vào phòng bếp. Cái mũi nho nhỏ của nó chợt nhếch nhếch lên khi ngửi thấy mình bánh mì, chocolate và cả waffle nướng thơm thật thơm . Nó kéo lệch xệch con gấu đến bên cái ghế và bắt dầu chu mông trèo lên, xoay xoay một hồi nó đã yên vị trên cái ghê và gật gà gật gù buồn ngủ.
Mẹ Thea tươi cười nhìn nó và thơm chụt vào má nó một phát rõ dài trước khi lấy một cái khăn to lau lau khuôn mặt phúng phính của nó. Daddy Paul xoa đầu nó và lấy thêm một miếng waffle trên chảo cho nó, phết lên miếng chocolate Nutella yêu thích và một ly sữa to khủng bố . Nó dụi dụi đầu vào con gấu và âm thầm nguyền rủa cái đồng hồ báo thức, nó còn buổn ngủ ~ Nó còn muốn nằm nướng trên giường mà.
- Ăn bữa sáng của con đi nào Misha.
- Mommy à, con có thể không uống sữa không ?
Nó giương đôi mắt xám xanh to tròn lấp lánh của mình lên và mommy nghiêm khắc nhìn nó , mẹ Thea đặt cốc sữa đó bên cạnh dĩa bánh của nó và nhẹ nhàng nhắc nhở :
- Misha phải uống sữa thì mới cao. Ngoan nào Misha.
- Vâng mommy.
Nó xụ mặt buồn thiu, ôm chặt con gấu bông vô lòng, cầm cái dĩa lên và chọt chọt vào phần chocolate ngọt lịm và thở dài cái sượt. Misha Handley ~ Mi không thể thoát khỏi cám dỗ của thứ đồ ăn ngon lành này mà ~ Và nhóc con tóc vàng nâu, má phúng phính đã quyết định, mặc kệ ly sữa đang lởn vởn ám ảnh nó và đánh chén cho xong chỗ bánh waffle thơm lừng.
'
- Ôi trời. Cô có thể sắp xếp không ? Cả hai chúng tôi đều bận và Misha không thể ở nhà một mình được.
- Tôi xin lỗi chị Handley. Lịch của tôi thực sự đã kín bưng.
- Thôi, đành chịu vậy. Cảm ơn cô Stephine.
Mẹ Thea tắt điện thoại và thở dài trước đôi mắt tròn vo của Misha. Nó đang bò trên tấm thảm trong bộ đồ hình con sư tử màu vàng chóe và cật lực tô vẽ bức tranh gia đình của nó. Nó đang đợi nanny Stephanie của nó đến. Cô ý đã dạy nó viết nhật ký bằng tranh ! Nó chỉ mới 5 tuổi thôi mà, nó muốn viết như daddy cơ nhưng thật sự nó chỉ mới biêt viết tên nó bằng nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng đâu vào đâu thôi.
Mẹ Thea bông dưng đập bàn phấn khích/ Giống như mấy lần nó thấy mẹ đên khuya viết kịch bản rồi đập bàn ý. Rồi mẹ nó cầm điện thoại lên , nói một thôi một hồi vào điên thoại bằng giọng nhanh chưa từng thấy. Nó tròn mắt, ngừng việc tô tô nhật ký ngày thứ tư của nó lại, yên lặng nhìn mẹ nó.
- Cảm ơn cậu trước nhé. Misha sẽ thích lắm.
- Ai vậy mommy ?
Nó ôm xấp giấy nhật ký đến chỗ mẹ và ngồi bệt xuống. Mẹ nó cười tươi, xoa xoa đầu nó và bế bổng nó lên phòng.
- Nanny Stephanie không đến vào ngày hôm nay được Misha ạ.
- Nhưng con muốn nanny Stephanie !!!!! Con muốn khoe nanny con đã tô màu xong ngày thứ tư rồi này.
Misha chu chu đôi môi và quơ quơ xấp giấy và hộp màu trong không khí. Không thể nào !!! Nó đã rất nỗ lực để hoàn thành xong cho nanny xem cơ mà. Mẹ Thea hôn vào má nó, và bắt đầu lấy quần áo của nó ra khỏi tủ, bỏ vào cái ba lô màu nâu dùng đi chơi của nó. Mẹ từ tốn giải thích ":
- Nanny Stephanie có việc bận với các bạn khác Misha ạ. Chỉ hôm nay thôi mà
- Nhưng nhưng.... Misha sẽ ở với ai ????? Misha không ở nhà một mình đâu !!!!!
Cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy tâm trí non nớt của nó. Nó sẽ phải ở nhà một mình à ??? Mommy chưa bao giờ cho nó ở một mình ý, nhưng mà nanny bận rồi !!!! Nó sẽ bị bỏ ở nhà một mình !!!! Và người ngoài hành tinh sẽ đến và bắt cóc nó, nó sẽ bị đem ra mổ xẻ như trong phim ý !!!!!! Hay là sẽ có một tên bắt cóc trẻ con, lẻn vào nhà và bắt cóc đứa trẻ đáng yêu như Misha nó đây để tống tiền bố mẹ !!! KHÔNG !!!!
- Misha ngoan, nín đi nào. Mẹ không để Misha một mình mà.
- Hức, hức, vậy... vậy... Misha sẽ ở với ai hả mommy ?
Nó lật đật đứng dậy khỏi sàn và ngoan ngoãn chui vào cái áo sơ mi màu trắng. Mẹ Thea lại hôn chụt vào má nó và lấy khăn ướt lau nước mắt tèm lem trên gương mặt non nớt.
- Misha sẽ ở nhà của daddy Danny. Daddy Danny đang được nghỉ và daddy sẽ chơi với Misha.
- Daddy... Danny .....
Nhóc con tóc vàng bắt đầu lục lọi trong trí nhớ bé tí của mình. Oaoaoa !!!! Nó chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi thôi mà !!!! Daddy Danny là ai ????? có quen daddy Danny không ???? Có không nhỉ ????? Nhưng nhưng.... mommy gọi là Daddy Danny mà !!!!!! A A A A A A A!!!!!!
- Daddy ... Danny ..... Mommy à , daddy Danny là ai ? Có phải giống như daddy Paul không ?
Thea ngạc nhiên nhìn gương mặt con trai mình ngơ ngác và bật cười. Cô hôn lên đôi má của nó và mặc cho nó cái áo khoác màu đen đi đường. Misha bé bỏng, nhóc con thực chẳng nhớ daddy Danny nữa rồi.
- Daddy Danny là cha đỡ đầu của Misha. Giống chị Emily nhà bên cạnh có cha đỡ đầu là bác Kim.
- Nhưng .... Misha có biết daddy Danny không ? A !!!! Mommy !! Phải cha đỡ đầu là giống chú Sirius là cha đỡ đầu của Harry ý !!! Phải không mommy ?????
- Hả ? Phải rồi Misha ạ. Giống chú Sirius là cha đỡ đầu của anh Harry.
- Thế daddy Danny có giống chú Sirirus không mommy ????? Ý Misha là râu ria xồm xoàm ý !!! Nếu có daddy Danny sẽ không được " thơm " Misha !!!!
Nhóc con bừng lên vẻ háo hức. Nó vội vàng khoác cái ba lô lên vai và lon ton chạy xuống nhà, vừa chạy vừa la. Nanny Stephanie đã đọc cho nó nghe cả mấy quyển Harry Potter rồi ý , nó thích anh Harry nhất !!!! Vì anh ý dũng cảm nè, còn có rất nhiều bạn chơi chung nữa ^^ Nó nào có để ý mommy Thea đã cười rũ ra sau lưng nó khi nghe đến việc daddy Danny có giống chú Sirius không.
- Misha này. Mẹ có nghe nanny Stephine nói con đã nghe hết những 4 tập Harry Potter rồi phải không nào ?
- Vâng. Nanny có cho con xem cả phim nữa cơ ! Misha chỉ mới xem hết tập 2, khúc con rắn nó rượt anh Harry chạy vèo vèo ý !!!
Thea đã phải cực kỳ cực kỳ phải nói là cực kỳ kiềm chế để bật cười trước sự ngây thơ của bé con. Stephine đã quên mất một việc rất quan trọng, và điều đó sẽ khiến Misha của cô bất ngờ lắm. Misha xem ra đã háo hức được gặp daddy Danny lắm rồi đây.
" Ting Toong ~ "
Misha quay phắt lại khi vừa nghe thấy tiếng chuông cửa. Có phải nanny Steaphine không ???? A !!! Nanny không tới cơ mà. Vậy là ai nhỉ ? Daddy Danny ?????? DADDY DANNY !!!!!!!!!!!!!!!!! Daddy Danny đến đón nó kìa a !!!!!!!!!!!!!!!!!!! Nó sẽ được đi chơi với daddy Danny !!!!!!!!! Nó đã bỏ sẵn trong cặp cái nhật ký bằng tranh của nó rồi ý, có cả một xấp lớn vẽ hình anh Harry !!! Nó sẽ khoe daddy Danny nó biết vẽ ý !!! Nó vẽ cả nanny Stephine này, mommy với daddy này, Hogwarts nữa dù nó chẳng biết có giống được mấy phần nữa không.
Mẹ Thea xoa đầu nó và chạy ra mở cửa trong khi mẹ cũng đã quàng xong cái khăn quàng của mẹ lên cổ. Nó lật đật mở túi kiểm tra lần nữa để chắc chắn không thiếu thứ gì cả, xách cái cặp lên vai, nó chạy vèo ra cửa.
- Dan , thực sự cô cảm ơn em nhiều lắm Dan.
- Không gì mà cô. Em đang được nghỉ mà. Misha sẽ rất vui cho mà xem.
- À mà Dan này... Misha....
- Mommy ?
Nhóc con hiện ra xúng xính sau cánh cửa, nó ôm chặt tập nhật ký vào lòng. Daddy Danny kia có phải không nhỉ ? Ơ .... Daddy chả giống tưởng tượng của nó tí nào cả. Daddy thì phải hơi hói tí tẹo, hơi râu ria tí xíu, kiểu như chú Sirirus ý chớ !!!!!! Nhưng daddy Danny của nó thì..... Daddy xem ra còn trẻ hơn chị Emily ý !!! Mặc dù chị Emily đã đi học đại học ở Mỹ rồi ý !!!!!!!
- Ah ! Misha, lại đây nào. Chào chú Dan nào con .
Thea mỉm cười, đẩy đẩy cái cục lùn xủn về phía trước đối diện với Dan. Nhóc con níu níu lấy gấu quần cô, e dè ngước lên nhìn cha đỡ đầu nó. Nó mở to mắt vì ngạc nhiên khi daddy Danny cúi xuống và choàng tay ôm lấy nó và nó nhận ra daddy nó cũng lùn lùn giống nó !!!!! A a !!!! Daddy Danny cũng lùn giống Misha a~
- Chào Misha. Con còn nhớ chú chứ ?
- Mommy.... Daddy Danny .....
- Daddy... Danny....
Dan tròn mắt nhìn con trai đỡ đầu của mình líu ríu lưỡi thì thầm với mẹ nó.Cái gì ? Ai dạy nó gọi anh là Daddy Danny ????? Daddy.... Daddy á ..... Dan muốn tát vô mặt mình một phát , thì rõ ràng là daddy còn gì. Anh cười nhìn cô Thea rủ rỉ gì đó vào tai của Misha và nét mặt thằng bé đổi từ sợ sệt sang chế độ xám ngắt và cuối cùng là giãn nở cực đại vì vui sướng.
- DADDY !!!!!!!!!! MISHA CHÀO DADDY !!!!!!!!
- ỐI ỐI !!! Cô muộn cuộc họp mất !!! Misha, con phải ngoan ngoãn nghe lời nghe chưa ? Tối mommy sẽ đến đón con về. Ngoan ngoãn nghe lời đó . Dan, cảm ơn em . Cô đi không trễ mất.
Thea vội vã chạy xe ra khỏi garage và băng đi trên con đường đầy nắng, để lại trước căn nhà cô một cậu trai 20 tóc đen và một nhóc con 5 tuổi tóc vàng ngẩn ngơ. Điện thoại của Dan bỗng rung lên báo tin nhắn :
From " Cô Thea S."
Dan à, cô cảm ơn em lần nữa. Có điều này cô nghĩ thằng bé chưa nhận ra. Nanny của nó đã cho nó đọc Harry Potter và nó yêu Harry rất rất nhiều. Cô đã nói với nó rằng cha đỡ đầu của nó có biết anh Harry của nó. Cô hy vọng thằng bé sẽ không quá phấn khích vì sự kiện này. Cô sẽ đến đón Misha vào khoảng 10 giờ tối. Cảm ơn em lần nữa Dan ạ.
Chỉ tí xíu , tí xíu nữa thôi đấy là hôm sau mọi tờ báo sẽ loan tin cậu diễn viên trai trẻ đẹp trai Daniel Radcliffe chết bất đắc kỳ tử vì đau tim trước cửa nhà của gia đình Handley. Dan cười khổ, Misha à, con thực sự không nhận ra " anh Harry " của con sao ?
Sau khi gài dây an toàn lại cho bé con, Dan phóng thẳng xe về căn nhà yên bình ngập tràn nắng ấm bla bla bla gì gì gì nữa đấy của anh. Misha thích thú nhìn ra cửa sổ ngắm dòng xe cộ nườm nượp qua lại. Nó bắt đầu rút vài tờ giấy ra và dò dẫm xem xét cha đỡ đầu của nó như thế nào để vẽ vào bức tranh nhật ký ngày thứ năm của nó. Dan vô tình quay qua và ngạc nhiên nhìn thằng bé đang lúi cúi nghịch nghịch những bức vẽ trong cái bìa hồ sơ màu mè hoa lá nó ôm khư khư nãy giờ.
- Misha. Con đang làm gì thế ?
- Xem tranh ạ. Daddy Danny , con có thể vẽ daddy không ?
- Tất nhiên Misha. Con có thể vẽ cả các bạn của daddy nữa nếu con muốn.
- Các bạn của daddy .... Mommy nói daddy có quen anh Harry !!!! Vậy có anh Harry chứ ạ ?
Dan phanh két chiếc xe lại trước đèn đỏ. Anh Harry .... À à ... Misha muốn gặp Harry.... Anh không muốn nhóc con của mình thất vọng một chút nào cả, nhưng làm sao anh có thể kiếm Harry Potter cho nó được đây ????
- Uhm.... Để daddy ... Để daddy gửi cú hỏi anh ấy xem sao nhé Misha ?
- Vâng daddy !!!!!!!!!!!!!!
Dan mỉm cười gượng gảo với khuôn mặt tưng bừng khói lửa của thằng bé. Khổ rồi, khổ rồi,. Ai cứu anh với~
- Misha . Dậy nào con.
Dan chạm chạm nhẹ đầu ngón tay vào đôi má đang say ngủ của đứa bé nhỏ, mỉm cười nghi đôi mắt xám xanh lam ấy từ tử mở ra, chớp chợp nhẹ vài cái trước khi lại đóng chặt lại. Thật nhẹ nhàng tháo dây an toàn ra khỏi người đứa bé, Dan nhấc nó ra khỏi ghế và chậm chậm để nó ngả đầu lên vai mình. Xách cái cặp và bìa hồ sơ của đứa bé lên và đóng cửa xe. Misha thoáng một nụ cười trên môi, nó đang rất yêu khoảnh khắc này.
- Dan !!!! Chúng ta... Awwwwwwwwwwwwwww !!!!!!!!!!
Cô nàng Emma Watson tay vẫn cầm một cái muỗng đánh trứng và mặc cái tạp dề màu xanh lá dính đầy bột mì chạy ào ra ngay khi nghe tiếng xe của Dan đỗ xịch lại trước cửa.Cô đang gần như chết chìm vì những đứa trẻ và cái bánh cô đang cố tâm làm cho bằng được. Rupert đã thành cái thảm chơi cho Arthur và cả Bertie. Chúng thiệt máu lửa khi một đứa 11 và một đứa 12 ngồi đè lên một anh chàng tóc đỏ mới 22.
Tất cả là tại Dan và Tom. Chính hai cậu chàng ấy đã nảy ra ý định tụ tập những đứa trẻ lại nhà của Dan và mở một bữa tiệc nho nhỏ. Đáng tiếc Williams , Daphane ,Helena và cả Ryan không thể đến vì lịch học dày đặc của chúng. Thành ra chỉ có Arthur và Bertie là có đủ can đảm để quăng đống bài vở sang một bên để đến chơi với Dan. Và cô đang rụng rời khi nhìn thấy thiên thần bé bỏng đang ngủ ngon trên vai của bạn thân cô. Dan đã vui vẻ đến đón con trai cậu ấy và đem về một thiên thần ~ Thằng bé thực sự đáng yêu không thể tả.
- Suỵt. Nhỏ tiếng thôi, nó đang ngủ. Rupert và...
- ANH DANIEL !!!!!!!!!!!!!!
Tiếng gào không lẫn vào đâu được của Bertie và tiếng rượt đuổi ầm ầm trên tầng của Arthur. Cậu nhóc con tóc vàng chóe chói chang rượt thành cầu thang từ trên lầu xuống kêu cái két và ngay tiếp sau đó là bản sao chính xác của Albus Severus Potter của cô Joanne rượt theo xuống nhà.
- ANH DAN !!!! ARTHUR ĐÁNH EM !!! NÓ NÓI EM KHÔNG ĐƯỢC LÊN GIỌNG VỚI NÓ !!
- ANH DAN !!! EM CHỈ NHỎ HƠN BERTIE CÓ 1 TUỔI THÔI !!! KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ BERTIE ĐƯỢC GÀO VÔ MẶT EM NHƯ VẦY !!!!!!!
Cậu bé tóc đen lườm cậu nhóc còn lại sắc lẹm trong khi Rupert lầm bầm nguyền rủa mấy đứa quỷ sứ nhảy loi choi. Dan nhìn quanh quất, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, mặc kệ tiếng cãi nhau chí chóe của hai đứa trẻ.
- Tom đã ra ngoài kiếm đồ ăn vặt rồi. Tớ nghĩ cậu nên đem Misha lên phòng hoặc đánh thức thằng bé dậy và để nó chơi với hai thằng " con trai " trời đánh của cậu, Daniel Radcliffe. Tớ chịu hết nổi rồi, bây giờ, tớ sẽ ôm cái bịch Lay's này, chiếm cái ghế trước TV của cậu và tận hưởng tập phim CSI mới nhất.
Rupert phang một tràng đầy kịch tính vào mặt anh trước khi ôm lấy bịch Lay's và mở TV. Anh khẽ vỗ vỗ vào vai của đứa trẻ, khiến nó dụi dụi đầu vào vai anh một cách lười biếng và mở đôi mắt to tròn kia lên. Arthur , kẻ đang to tròn con mắt nhìn Misha như sinh vật lạ hiện mon men đến gần, mắt nó chú mục vào đứa nhỏ, liếc từ trên xuống dưới như máy scan trước khi phóng đến bên Bertie và Emma đang đánh trứng.
- Daddy.... Chúng ta đến nơi rồi sao ?
- Uhm. Misha tỉnh ngủ chưa ? Daddy lau mặt cho Misha nhé ? Rồi Misha sẽ chơi với anh Arthur và Bertie, được chứ ?
- Anh Arthur với Bertie....
Nhóc con nhắm tịt mắt lại khi cái khăn bông màu xanh lá viền đỏ kinh dị chầm chậm chạm lên mặt nó, lau đi cơn buồn ngủ dai dẳng của nó. Dan thả cục bông lùn tịt xuống sàn và nắm lấy bàn tay bé bỏng đó, dắt nó đến bên đống Lego Hogwarts của Bertie đang bày đầy ra sàn.
- Anh Dan. Ai vậy ? Dễ thương quá điiiii !!!!!
Berite lập tức xấn xổ đến bên nhóc con và nhéo nhéo yêu lấy cái má bầu bĩnh xinh đẹp khiến cho Arthur quắc mắt nhìn đứa nhỏ một cách không kiềm chế. Dan gần như đã bật cười khi nhìn thấy cái sự ghen tuông lóe lên trong mắt con trai on screen của mình dành cho Misha. Tốt nhất Bertie không nên có những hành động như vậy đi a ~
- Arthur, Bertie, đây là Misha, Misha Handley. Con trai đỡ đầu của anh.
- Chào em Misha. Tên em dễ thương quá đi . Anh là Bertie, Bertie Gilbert.
Bertie ( lại ) một lần nữa không kiềm chế được mà ôm luôn nhóc con tóc vàng vào lòng ôm luôn cho thỏa. Nhóc con toe toét cười , đưa bàn tay bé nhỏ ra với cậu nhóc tóc đen còn lại, và nhẹ nhàng cất tiếng :
- Vậy thì anh hẳn là Arthur. Em là Misha, Misha Handley...
Giống như ở cõi mộng mơ hiện về, Dan lặng người nghe câu nói êm ái du dương phát ra từ miệng con trai đỡ đầu của mình. Nó khiến anh nhớ về một đứa bé trai, ừa, thì nó lớn hơn anh đến mấy cái tuổi xuân xanh đi, đã cũng từng nói với anh những câu như vậy. Những hai lầ cơ đấy. Một vào khi đứa bé ấy đang bưng một khay cacao ấm áp cho buổi chiều cuối thu lộng gió, và một khi bao quanh chúng là những phông nền và máy quay, đèn sáng chói lóa.
- Dan...
Tom đẩy cảnh cửa phòng khách và cậu bỗng lặng yên nhìn Dan mỉm cười bên cạnh ba đứa trẻ. Thực sự giống một người cha bên bầy con thơ của mình. Cách Dan nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay non nớt của Misha, sự cưng nựng dịu dàng lên đôi má của Bertie và những cái vuốt tóc trìu mến cho Arthur, nó khiến tim cậu trở nên loạn nhịp. Dù cậu đã 23 cái tuổi xuân xanh trên đời này. Đã ngắm thỏa thuê nụ cười đó, gương mặt đó suốt hơn 10 năm trời lăn lộn bên phim trường cùng người ấy, cậu vẫn không thể cản được nhịp tim của mình khi nhìn thấy cách người ấy cười , thực dịu dàng, thực êm ái.
- Tommy ! Em về hồi nào vậy ?
Dan bất ngờ thốt lên khiến cậu giật mình. Cả ba đứa bé quay phắt lại khỏi bộ Lego Hogwarts của chúng để nhìn về phía cậu. Arthur và Bertie cùng nhe rằng, giơ tay chào cậu và tiếp tục nghịch những mảnh Lego ghép trong khi Misha, đứa trẻ có mái tóc y đúc mái tóc nguyên thủy yêu dấu của cậu, đang ngơ ngác nhìn daddy của nó ôm ghì lấy cậu như cái gối ôm.
- Daddy... Daddy... Tại sao... OAOAOOAOAOAOA
- MISHA !!! Nín đi nào nín đi nào. Misha !!! Tại sao con lại khóc ????? Nín nào.
Dan vội vã bám dính lấy đứa bé con đang hét toáng lên kia. Tiếng khóc của nó đã khiến Emma vội vã ôm âu bột bay vào phòng khách và Rupert té bật ngửa khỏi cái ghế gập. Emma lườm Dan tóe lửa và dịu dàng dùm bàn tay đầy bột lau lau những giọt nước mắt trong veo trên má nó. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc nó và hỏi :
- Misha... Tại sao con lại khóc ? Nói cô Emma xem nào ?
- Chị Hermione !!!! OAOAOAOA !!!! Malfoy định bắt Daddy của em đi !!!!
__________ END PART 1 _______________
Dan chạm chạm nhẹ đầu ngón tay vào đôi má đang say ngủ của đứa bé nhỏ, mỉm cười nghi đôi mắt xám xanh lam ấy từ tử mở ra, chớp chợp nhẹ vài cái trước khi lại đóng chặt lại. Thật nhẹ nhàng tháo dây an toàn ra khỏi người đứa bé, Dan nhấc nó ra khỏi ghế và chậm chậm để nó ngả đầu lên vai mình. Xách cái cặp và bìa hồ sơ của đứa bé lên và đóng cửa xe. Misha thoáng một nụ cười trên môi, nó đang rất yêu khoảnh khắc này.
- Dan !!!! Chúng ta... Awwwwwwwwwwwwwww !!!!!!!!!!
Cô nàng Emma Watson tay vẫn cầm một cái muỗng đánh trứng và mặc cái tạp dề màu xanh lá dính đầy bột mì chạy ào ra ngay khi nghe tiếng xe của Dan đỗ xịch lại trước cửa.Cô đang gần như chết chìm vì những đứa trẻ và cái bánh cô đang cố tâm làm cho bằng được. Rupert đã thành cái thảm chơi cho Arthur và cả Bertie. Chúng thiệt máu lửa khi một đứa 11 và một đứa 12 ngồi đè lên một anh chàng tóc đỏ mới 22.
Tất cả là tại Dan và Tom. Chính hai cậu chàng ấy đã nảy ra ý định tụ tập những đứa trẻ lại nhà của Dan và mở một bữa tiệc nho nhỏ. Đáng tiếc Williams , Daphane ,Helena và cả Ryan không thể đến vì lịch học dày đặc của chúng. Thành ra chỉ có Arthur và Bertie là có đủ can đảm để quăng đống bài vở sang một bên để đến chơi với Dan. Và cô đang rụng rời khi nhìn thấy thiên thần bé bỏng đang ngủ ngon trên vai của bạn thân cô. Dan đã vui vẻ đến đón con trai cậu ấy và đem về một thiên thần ~ Thằng bé thực sự đáng yêu không thể tả.
- Suỵt. Nhỏ tiếng thôi, nó đang ngủ. Rupert và...
- ANH DANIEL !!!!!!!!!!!!!!
Tiếng gào không lẫn vào đâu được của Bertie và tiếng rượt đuổi ầm ầm trên tầng của Arthur. Cậu nhóc con tóc vàng chóe chói chang rượt thành cầu thang từ trên lầu xuống kêu cái két và ngay tiếp sau đó là bản sao chính xác của Albus Severus Potter của cô Joanne rượt theo xuống nhà.
- ANH DAN !!!! ARTHUR ĐÁNH EM !!! NÓ NÓI EM KHÔNG ĐƯỢC LÊN GIỌNG VỚI NÓ !!
- ANH DAN !!! EM CHỈ NHỎ HƠN BERTIE CÓ 1 TUỔI THÔI !!! KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ BERTIE ĐƯỢC GÀO VÔ MẶT EM NHƯ VẦY !!!!!!!
Cậu bé tóc đen lườm cậu nhóc còn lại sắc lẹm trong khi Rupert lầm bầm nguyền rủa mấy đứa quỷ sứ nhảy loi choi. Dan nhìn quanh quất, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, mặc kệ tiếng cãi nhau chí chóe của hai đứa trẻ.
- Tom đã ra ngoài kiếm đồ ăn vặt rồi. Tớ nghĩ cậu nên đem Misha lên phòng hoặc đánh thức thằng bé dậy và để nó chơi với hai thằng " con trai " trời đánh của cậu, Daniel Radcliffe. Tớ chịu hết nổi rồi, bây giờ, tớ sẽ ôm cái bịch Lay's này, chiếm cái ghế trước TV của cậu và tận hưởng tập phim CSI mới nhất.
Rupert phang một tràng đầy kịch tính vào mặt anh trước khi ôm lấy bịch Lay's và mở TV. Anh khẽ vỗ vỗ vào vai của đứa trẻ, khiến nó dụi dụi đầu vào vai anh một cách lười biếng và mở đôi mắt to tròn kia lên. Arthur , kẻ đang to tròn con mắt nhìn Misha như sinh vật lạ hiện mon men đến gần, mắt nó chú mục vào đứa nhỏ, liếc từ trên xuống dưới như máy scan trước khi phóng đến bên Bertie và Emma đang đánh trứng.
- Daddy.... Chúng ta đến nơi rồi sao ?
- Uhm. Misha tỉnh ngủ chưa ? Daddy lau mặt cho Misha nhé ? Rồi Misha sẽ chơi với anh Arthur và Bertie, được chứ ?
- Anh Arthur với Bertie....
Nhóc con nhắm tịt mắt lại khi cái khăn bông màu xanh lá viền đỏ kinh dị chầm chậm chạm lên mặt nó, lau đi cơn buồn ngủ dai dẳng của nó. Dan thả cục bông lùn tịt xuống sàn và nắm lấy bàn tay bé bỏng đó, dắt nó đến bên đống Lego Hogwarts của Bertie đang bày đầy ra sàn.
- Anh Dan. Ai vậy ? Dễ thương quá điiiii !!!!!
Berite lập tức xấn xổ đến bên nhóc con và nhéo nhéo yêu lấy cái má bầu bĩnh xinh đẹp khiến cho Arthur quắc mắt nhìn đứa nhỏ một cách không kiềm chế. Dan gần như đã bật cười khi nhìn thấy cái sự ghen tuông lóe lên trong mắt con trai on screen của mình dành cho Misha. Tốt nhất Bertie không nên có những hành động như vậy đi a ~
- Arthur, Bertie, đây là Misha, Misha Handley. Con trai đỡ đầu của anh.
- Chào em Misha. Tên em dễ thương quá đi . Anh là Bertie, Bertie Gilbert.
Bertie ( lại ) một lần nữa không kiềm chế được mà ôm luôn nhóc con tóc vàng vào lòng ôm luôn cho thỏa. Nhóc con toe toét cười , đưa bàn tay bé nhỏ ra với cậu nhóc tóc đen còn lại, và nhẹ nhàng cất tiếng :
- Vậy thì anh hẳn là Arthur. Em là Misha, Misha Handley...
Giống như ở cõi mộng mơ hiện về, Dan lặng người nghe câu nói êm ái du dương phát ra từ miệng con trai đỡ đầu của mình. Nó khiến anh nhớ về một đứa bé trai, ừa, thì nó lớn hơn anh đến mấy cái tuổi xuân xanh đi, đã cũng từng nói với anh những câu như vậy. Những hai lầ cơ đấy. Một vào khi đứa bé ấy đang bưng một khay cacao ấm áp cho buổi chiều cuối thu lộng gió, và một khi bao quanh chúng là những phông nền và máy quay, đèn sáng chói lóa.
- Dan...
Tom đẩy cảnh cửa phòng khách và cậu bỗng lặng yên nhìn Dan mỉm cười bên cạnh ba đứa trẻ. Thực sự giống một người cha bên bầy con thơ của mình. Cách Dan nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay non nớt của Misha, sự cưng nựng dịu dàng lên đôi má của Bertie và những cái vuốt tóc trìu mến cho Arthur, nó khiến tim cậu trở nên loạn nhịp. Dù cậu đã 23 cái tuổi xuân xanh trên đời này. Đã ngắm thỏa thuê nụ cười đó, gương mặt đó suốt hơn 10 năm trời lăn lộn bên phim trường cùng người ấy, cậu vẫn không thể cản được nhịp tim của mình khi nhìn thấy cách người ấy cười , thực dịu dàng, thực êm ái.
- Tommy ! Em về hồi nào vậy ?
Dan bất ngờ thốt lên khiến cậu giật mình. Cả ba đứa bé quay phắt lại khỏi bộ Lego Hogwarts của chúng để nhìn về phía cậu. Arthur và Bertie cùng nhe rằng, giơ tay chào cậu và tiếp tục nghịch những mảnh Lego ghép trong khi Misha, đứa trẻ có mái tóc y đúc mái tóc nguyên thủy yêu dấu của cậu, đang ngơ ngác nhìn daddy của nó ôm ghì lấy cậu như cái gối ôm.
- Daddy... Daddy... Tại sao... OAOAOOAOAOAOA
- MISHA !!! Nín đi nào nín đi nào. Misha !!! Tại sao con lại khóc ????? Nín nào.
Dan vội vã bám dính lấy đứa bé con đang hét toáng lên kia. Tiếng khóc của nó đã khiến Emma vội vã ôm âu bột bay vào phòng khách và Rupert té bật ngửa khỏi cái ghế gập. Emma lườm Dan tóe lửa và dịu dàng dùm bàn tay đầy bột lau lau những giọt nước mắt trong veo trên má nó. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc nó và hỏi :
- Misha... Tại sao con lại khóc ? Nói cô Emma xem nào ?
- Chị Hermione !!!! OAOAOAOA !!!! Malfoy định bắt Daddy của em đi !!!!
__________ END PART 1 _______________
Monday, September 3, 2012
[Fanfic HarDra][One Shot] The One That Got Away
To : Amelia _ Cháu của dì , fic này dành cho con. Dì yêu con nhiều lắm. Sẽ 1 ngày nào đó chúng ta sẽ được gặp nhau mà thôi
To _ JKR : Cảm ơn cô đã cho con tuổi thơ với một thằng nhóc mê phiêu lưu, khoái cưỡi rồng cùng những trải nghiệm .
To người mà em yêu nhất : Một ngày nào đó... Em sẽ lại được gặp anh....
______________________ The One That Got Away___________
Music Link - The One That Got Away
Một bóng đen nhẹ lướt qua khu vườn đầy hoa hồng trắng ngập nắng vàng rụm, gió hè ấm áp khẽ lay những bông hồng , rung rinh nhẹ nhàng trong gió. Một bộ áo trắng muốt, một mái tóc bạch kim đã phai màu, một đôi mắt xám khẽ cười.
Draco Lucius Malfoy... Ông đã qua cái thời đó, khi còn là một cậu bé bóng lộn, thích đánh nhau ...Qua cái thời ôm chặt nỗi đau trong lòng, qua thời là một Lương Y thực tập ở St.Mungo... Draco Lucius Malfoy, một viện trưởng, Draco khẽ cười, nụ cười đã hiếm thấy từ năm lên 12. Bàn tay gầy, vẫn như nhiều năm trước, xoè trên mặt nắng, đón những sợi vàng tươi chảy qua kẽ tay, êm đềm đậu lại trên cái trắng muốt của hồng bạch. Draco Lucius Malfoy.... Ông đã bước tới cái tuổi mà có cháu để bế, để bồng. Cái tuổi mà hai đứa cháu sinh đôi nhìn ông bằng ánh mắt kính trọng, ngồi yên trong lòng ông để ông đưa chúng trở lại tuổi thơ của ông ở ngôi trường đó, ngôi nhà thứ hai của ông... Tuổi thơ không được hoàn hảo như chúng, nhưng vẫn là một tuổi thơ, nơi có màu xanh lá và bạc, nơi ông đã vút bay trên cây chồi thần để cùng đuổi bắt quả bóng vàng bé tẹo với một cậu bé khác, với đôi mắt màu xanh lá thăm thẳm.
- Ông ngoại....
- Ba....
Draco lại khẽ cười. Giọng nói trầm ấm của Scorpius, và Piscesen , cháu trai ông vang lên sau lưng. Nhưng , có một cảm giác gì đó không phải. Gemini, cô cháu gái bé bỏng của ông đang dàn dụa nước mắt, con bé vịn chặt một tay vào vai anh trai nó, đôi mắt xám của nó mọng nước.
- Ba à....
- Ông ngoại. Cứu ông nội đi ông ngoại. Cứu ông nội đi. Đừng để ai bắt ông nội đi. Ông ngoại, Gemini xin ông ngoại. Ông ngoại đánh Gemini cũng được, cứu ông nội đi ông ngoại.
Draco lặng người, Gemini òa khóc, con bé ôm chặt lấy thân hình gầy gò của ông. Potter.... Ông run rẩy ôm lấy đôi vai đang run bần bật của con bé.
- Scor à...
- Ba.... Ba Harry... Mất rồi....
Có gì đó vỡ vụn trong lòng ông. Đôi vai của cháu gái vẫn run lên trong vòng tay. Vườn hồng như lặng đi. Nắng vàng.... Vàng ngọt.... Vàng của nắng, đỏ của mặt trời, xanh của cỏ và trắng của hoa.... Tất cả như chẳng còn hiện hữu nữa.... Những màu sắc kéo ông về một miền nào đó, xa , xa lắm... Của rất nhiều, rất nhiều năm trước.... Đưa ông về một buổi chiều như vậy.... Trên sân trường Hogwarts...
- Mày trả lại quả cầu đây Malfoy !
- Ngon thì lên đây lấy Potter.
Cậu bé tóc vàng kim leo lên chổi và đạp mạnh. Cây chổi bay vút lên nên trời, gió thổi vạt áo chùng ra sau lưng, làm bay vụt những sợi tóc mai. Nó cười khẩy với thằng nhóc tóc nâu bù xù, tay nắm chặt quả cầu gợi nhớ đang tỏa khói đỏ rực. Potter hét lên với nó bằng giọng giận dữ.
- Mày trả quả cầu ấy đây.
- Được thôi. Chụp nè.
Nó vung tay quăng quả cầu ấy ra thật xa. Thằng bé lao đi trong gió. Nó chợt khẽ cười trước khi kịp nhận ra cậu bé đó khi bay đẹp như thế nào. Mái tóc nâu bù xù quạt ngược ra sau, bóng áo đen vụt đến và bắt gọn quả cầu trong tay, đắc thắng.....
Những gì nó muốn lúc đó.... Chỉ là để cho cậu bé ấy biết.... Nó biết bay trên cây chổi thần... Nó có thể cho cậu bé ấy thấy được bầu trời rộng lớn đó....
- Potter. Mày hẹn tao lên cái nơi khỉ ho này làm gì ?
Draco Malfoy năm thứ 2, nhăn nhó phủi những hạt bụi vô hình trên bộ áo choàng đen của nó. Nó ngước lên, và ngây người trước nụ cười đó. Nụ cười của Đấng Cứu Thế Chủ , bình yêu một cách kỳ lạ. Ánh mắt ngước lên những vì sao lấp lánh trên nền trời . Cậu bé... Đã đưa tay về phía nó... Mỉm cười thật dịu dàng với nó :
- Lên đây Draco. Tao muốn cho mày thấy cái này.
Và nó, Draco Malfoy, phải, rũ bỏ hình tượng Malfoy của chính nó để nắm lấy bàn tay của cậu bé máu lai ấy. Nó run run vì lạnh và cũng cả vì háo hức. Trên cái bục cao nhất của Tháp Thiên Văn này, nó có thể thấy toàn bộ Hogwarts.... Nơi kai là mặt hồ, dưới đáy hồ là Phòng Sinh Hoạt Chung của nó, kia là Rừng Cấm, nơi có mấy thứ quái dị của lão Hadgrid . Nó cười hạnh phúc. Lâu lắm rồi nó mới được nhìn thấy ngôi trường của nó thế này. Từ lúc đứng trên nơi này, năm ngón tay của nó chưa từng rời ra khỏi năm ngón tay của cậu bé kia. Nó vô thức siết chặt, để rồi ngỡ ngàng nghe cậu bé đó thì thầm vào tai nó :
- Draco... Mày có thấy trên kia không, là chòm Draco, là chòm sao của mày đó. Mày thấy có rất nhiều những ngôi sao xung quanh chòm sao đó không ? Tao sẽ là những ngôi sao đó,... Làm bạn trai tao nha, Draco ? Hãy cho tao được bảo vệ mày ,nha ?
Và hơn cả một câu trả lời, nó ôm chặt lấy thằng bé ấy, cố mỉm cười thật tươi trong cái cảm xúc bộn bè này , trên đỉnh Tháp Thiên Văn cao vời vợi ấy...
- Tại sao mày đợi đến bây giờ mới nói ?
Phòng Yêu Cầu....
Nó vẫn là một thằng bé, với nụ cười khẩy đáng ghét. Nhưng nó đang hạnh phúc. Draco cựa người, cố tìm ra một vị trí thoải mái trong vòng tay của Harry Potter, đấng Cứu Thế Chủ. Những ngón tay gầy thon dài của nó chầm chậm lướt trên bộ áo ấm của người kia. Những sợi tóc mảnh mai của nó đang châm chọc vào cằm Harry, nhưng nó chẳng quan tâm.
Nó muốn phạt cậu ta, cho dù cậu ta đã bỏ ra hàng giờ thuyết phục nó tin rằng cậu ta chẳng hề bỏ tên mình vào chiếc cốc lửa. Nó đã từng mơ đến cuộc thi Tam Pháp Thuật nguy hiểm này. Chưa từng ai bỏ mạng trong cuộc thi này, nhưng nó sợ.... Một nỗi sợ vô hình đã bám lấy nó từ lúc cụ Dumbledore đọc tên cậu ta ra. Nó không sợ những đòn Crucio hay cái thứ đã khiến nó thành một con Chồn Sương khi ông giáo của nó cho nó nếm mùi vì nó trừng phạt cậu ta bằng những tràng cười mất mặt. Nó sợ, một ngày, cậu ta trở về bên nó, với đôi mắt nhắm chặt, thân thể lạnh ngắt....
- Harry... Bây giờ rút lui còn kịp, hãy xin rút lui đi...
- Không, tao không thể Draco.
- Tại sao ? Tại sao hả ??? Vì cái máu Gryffindor chết tiệt của mày ? Mày coi trọng cái lòng tự tôn đó của mày hơn mạng sống mày sao ?
Nó vùng khỏi vòng tay kẻ ấy. Nó biết cậu ta sẽ trả lời như thế. Cậu ta không hiểu nó sợ sao ? Cậu ta không hiểu rằng không có cậu ta nó sẽ không còn là nó nữa sao ? Cậu ta không hiểu nó yêu cậu ta sao ? Đuôi mắt của nó trở nên nhức nhối, bằng lòng tự tôn của một Malfoy Slytherin, nó không thể khóc. Nhưng sao nước mắt vẫn chảy, vẫn thấm đẫm hai gò má nhợt nhạt của nó. Nhắc nó rằng, nó đang yếu mềm, nó đang sợ hãi vì nó sợ nó sẽ mất người nó yêu nhất trên đời này...
Và người đó, vẫn với nụ cười bình yên ấy, nhẹ nhàng chạm vào dòng nước ấm nóng đó mà quẹt nó đi. Kẻ ấy lại quay trở về thành một cậu bé tóc rối bù, hiền từ nhìn nó và ôm chặt nó vào lòng. Để nó thổn thức đến tê dại con tim, để nó được là chính nó, được khóc, được mềm yếu, được như một con người bình thường.
- Tao đã hứa với mày gì nhỉ ? Tao sẽ luôn ở bên cạnh mày như những ngôi sao kia. Như những ngôi sao bé xíu lấp lánh mày vẫn thích. Vậy hãy nín đi nào Draco. Tao sẽ quay trở về bên mày mà.
Mùa hè năm thứ năm.... Những trận Crucio của con người đó đã vắt kiệt sức sống trong nó. Một trọng trách đè nặng lên vai nó. Một mệnh lệnh nó bắt buộc phải thực hiện, để cứu sống chính nó và cha mẹ nó. Nó phải nuốt nước mắt vào trong, để nhẹ nhàng an ủi mẹ nó, và an ủi con tim đang dần vỡ tan của nó...
. Draco lẻn ra khỏi căn hầm Slytherin. Bước vụt qua bức tranh Bà Béo đang thiu thiu ngủ... Nó muốn đi qua bức tranh đó, muốn được vào trong căn phòng đó. Nơi nó chắn chắn rằng, có một đứa con trai tóc đen đang sột soạt những ngòi bút trên tấm giấy da. Để nhắc cậu ta đi ngủ. Nhưng nó đã bước qua, vụt mất, hờ hững.
Nó dừng lại trước cánh cửa của Phòng Yêu Cầu. Điều nó muốn nhất lúc này là gì ? Là một cái ôm, một ánh mắt, một nụ cười như ngày xưa 11 tuổi của cậu bé đó, và người được nhận sẽ lại là nó. Nhưng ... Nó không được làm thế.... Nó không thể... Nó sẽ phải bước đi....
- Potter.... Chúng ta chia tay đi...
- Mày đang nói gì vậy Draco ? Chia tay ?
- Potter... Tao là một Tử Thần Thực Tử... Mày còn đủ can đảm để yêu tao ?
Cũng trên đỉnh Tháp Thiên Văn như 4 năm trước ấy , nó kéo ống tay áo trái của mình lên. Hình con rắn uốn éo quanh cái đầu lâu ấy đã găm chặt trên cánh tay gầy guộc của nó, chẳng thể xóa nhòa đi nữa. Kẻ ấy nhìn nó, và bước lại gần. Vẫn là gương mặt đó, gương mặt, trái tim, nụ cười và đôi mắt nó yêu. Nó muốn được lại ấm áo trong vòng tay ấy, nó không thể nữa.... Cây đũa phép táo gai đưa lên , nó cất lên bằng chất giọng lạnh lùng nhất nó có thể :
- Tránh xa tao ra Potter. Tao không còn yêu mày nữa. Biến đi với con nhỏ Weasley của mày.
Năm đó, có nhiều chuyện đã xảy ra.... Nhìn kẻ đó hỏi han Katie Bell, một nỗi bất an lại nhói lên trong lòng nó. Nó biết cái vòng cổ đã làm gì Bell. Nó quay lưng và biến mất khỏi Đại Sảnh. Nó không thể để ánh mắt đó chạm lên nó một lần nào nữa. Ánh mắt đó bây giờ nhìn nó với tia thù hận, giận dữ. Cậu ta không còn cười với nó nữa.... Cậu ta không còn nhớ những buổi hẹn hò bí mật vào mỗi buổi tối Chủ Nhật trong Phòng Cần Thiết nữa.....
Nó biết câu ấy đang đuổi theo nó, tim nó như nghẹt lại. Nếu phải đối mặt với đôi mắt ấy một lần nữa, nó sẽ gục ngã mất, nó sẽ không đủ can đảm để hoàn thành nhiệm vụ nữa. Nó sẽ ngã vào vòng tay ấy một lần nữa và không bao giờ thoát ra được nữa.
Nó đang nhìn chính nó, với đôi mắt đầm nước mắt, thứ đáng sợ nhất đối với nó, trong gương nhà tắm của Myrtle khóc nhè. Những tiếng nức nở bị nó kiềm hãm lại, bật ra như những tiếng nất nghẹn khó chịu. Dòng nước lạnh cũng không thể làm dịu đi con tim nó lúc này, nó cần cậu ấy.
- Crucio !
Nó hét lên với bóng người hiện ra trong gương. Hãy để nó yên, hãy để nó hoàn thành nhiệm vụ này. Nó sẽ phải thật tàn ác, thật lạnh lùng. Hãy để cho nó có thời gian để thoát khỏi ánh mắt ấy, ánh mắt làm dịu đi con tim đang nhói lên của nó. Núp sau những bức tường để né những đợt bùa chú phóng ra từ đầu cây đũa phép kia , nước mắt nó lại trải dài. Nó đang làm gì thế này ?
- Sectumsempra !
Trong một giây sơ hở, câu chú của kẻ kia đã đánh vào người nó. Những tia máu tuôn ra từ cơ thể nó, nhuốm đỏ hồng màu áo trắng. Nó đau.... Nó bật ra những tiếng thổn thức không còn kiềm chế được nữa. Ánh mắt
xanh thẫm đó lại quét lên thân hình ướt đẫm , đầy thương tích của nó. Nó hy vọng điều gì nữa đây ? Rằng người đó sẽ đến bên nó sẽ bế nó lên bằng đôi tay đó , sẽ đưa nó vào bệnh thất, nói hàng ngàn câu xin lỗi với nó ? Quên đi Draco, mày không xứng đáng....
Cha đỡ đầu của nó xông vào, ông quỳ rạp bên nó, đầu đũa phép của ông thực hiện vài bùa chú cầm máu. Nó biết loại bùa chú này, rồi đây trên cơ thể nó sẽ có những vết sẹo không xóa được nữa. Nó không biết nó nên cười hay không nữa, vì người nó yêu nhất đã biến tình yêu đó thành hận thù và để lại cho nó những vết sẹo này, để nhắc nó nhớ, nó không còn gì của cậu ta nữa. Nó đáng lẽ, phải cười chứ , phải không ? Từ nay, trên cơ thể nó, cũng sẽ có vết sẹo từ bùa chú, như của cậu ấy, nó vẫn giữ được một chút gì đó của người nó yêu thương, cho đến hết cuộc đời này mà, phải không ?
Và nhiều năm sau cuộc chiến, rất lâu sau lần cuối cùng nó gặp người ấy ở sân trường Hogwarts đầy tàn tích chiến tranh. Nó đã chạm mặt người ấy, một lần nữa, vào tiệc đám cưới của chính kẻ ấy với cô bạn gái thủa thiếu thời. Nó đã cố nở một nụ cười, đã cố tỏ ra vui vẻ khi lòng nó đang rạn nứt. Kẻ ấy đang trừng phạt nó phải không ? Đang chứng minh cho cái tình yêu không còn là gì của kẻ ấy đối với nó phải không ? Kẻ ấy đã dẫn cô dâu mới đến trước mặt nó , và vẫn nụ cười đã bao lần xóa đi vết thương của nó , kẻ ấy đã thực sự đánh nó gục ngã ....
- Ginny, nếu em còn nhớ đây là Draco, Malfoy Slytherin ngày xưa.
Nó đã lại đưa tay ra, với nụ cười ngày ấy, và kẻ ấy đã nắm lấy bàn tay nó, như trên đỉnh tháp Thiên Văn, lạnh ngắt.
Rồi những đứa con của kẻ ấy lần lượt ra đời, nó cũng đã có một hạnh phúc riêng của nó. James, Albus và Lily. Những đứa trẻ với đôi mắt màu hung và mái tóc đen tuyền. Chỉ riêng Albus, đứa bé với khuôn mặt đáng yêu là sở hữu đôi xanh lá thăm thẳm ấy, một đứa bé giống kẻ ấy đến lạ. Vào những ngày thu, khi gió thổi trên những mặt cỏ. Kẻ ấy sẽ đem những đứa trẻ đến công viên Muggle, để chúng chơi đùa trên bãi cỏ xanh ngắt với nụ cười hạnh phúc trên môi. Và cũng là một buổi chiều như thế nhiều năm sau đó nữa, con trai nó đã đưa một cậu con trai khác về nhà, Scorpius Malfoy đã tìm thấy tình yêu cả đời nó hằng tìm kiếm, là một cậu trai nhà Potter, Albus.... Nó đã cười, nụ cười nhuốm nét xám bạc buồn bã của những đám mây giông, nó chúc cho con trai nó được hạnh phúc.....
Gemini lặng lẽ vuốt nhẹ tà áo của ông nó. Con bé đưa đôi mắt bất lực nhìn Piscesen, anh trai nó khẽ vuốt mái tóc vàng óng của nó ra sau. Chúng đã ngồi ở bên giường ông ngoại hàng giờ liền. Gemini chẳng muốn gì cả, nó chỉ muốn ông nội với ông ngoại nó tỉnh lại thôi, nó không muốn nhìn thấy papa Scorpius khóc thầm nữa, nó cũng không muốn câm lặng trước những giọt nước mắt trên má của daddy Albus nữa. Chúng chỉ muốn trở về những ngày bình thường, cùng anh trai nó với các anh chị em họ khác cùng chăm sóc vườn cây cảnh với ông nội và được ông ngoại ôm vào lòng, nhẹ nhàng đưa chúng vào những giấc mơ về một ngày tháng 8, khi chúng tròn 11 tuổi, sẽ có một con cú đưa thư, chúng sẽ đến Hogwarts, sẽ được phân loại, sẽ được làm bạn với nhiều người khác, sẽ có những người như trong câu chuyện kể của ông nội. Picesen sẽ được bay, được khám phá, Gemini nó sẽ được lao đầu vào những vạc độc dược và những câu thần chú bất tận. Rồi một ngày nào đó, có lẽ , chúng sẽ đem về những huy hiệu Thủ Lĩnh Nữ Sinh, Thủ Lĩnh Nam Sinh hay Đội Trưởng Quidditch như ông của chúng, sẽ được nhìn thấy nụ cười lấp lánh trên những đôi mắt già nua ấy.
Còn bây giờ, chúng chẳng thể làm gì cả. Healer Blaise đã lắc đầu rồi. Nó đã nghe loáng thoáng healer nói với papa rằng ông ngoại có lẽ sẽ cùng về Hogwarts với ông nội, sớm thôi. Bây giờ, nó chẳng cần gì cả, không cần cả những bịch kẹo tức cười của ông Weasley hay những thứ bánh có chân chạy đến tay chúng của bà Hermione nữa. Chúng chỉ cần ông chúng mà thôi.
- Gemini, Piscesen, ra đây. Daddy muốn nói với các con chuyện này.
- Vâng daddy.
Albus khép cánh cửa lại , Gemini khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi má gài nua của ông ngoại, khẽ thì thầm trong khi anh trai nó đang hạ những cái rèm xung quanh giường lại :
- Ông ngoại đợi một lát thôi, Gemini sẽ vào ngay với ông ngoại nhé . Chỉ một lát thôi.
Cô bé kéo tấm rèm lại và vội theo gót anh trai nó đi ra ngoài, nơi daddy chúng đang đợi. Draco mở hờ đôi mắt xám. Ông mỉm cười. Gemini là một con bé già trước tuổi, con bé chỉ mới 4 tuổi nhưng đã lộ rõ bản chất quyết đoán và cương nghị , ông hy vọng cô bé sẽ là một Slytherin tốt. Picesen thì ngược lại, một đứa nhỏ 4 tuổi dám chui vào phòng ông và cầm cây đũa phép quơ quơ loạn xạ và kiểu cách của nó, Picesen sẽ đánh lộn với em gái nó khi từ trường về nhà mất. Nó sẽ là một Gryffindor cứng đầu điển hình. Ông lại mỉm cười.
Bây giờ, các cô cậu bé đã chuẩn bị bước vào năm học mới tại Hogwarts. Mùa thu rồi. Ông yêu mùa thu, mùa của những chiếc lá vàng rụm, giòn tan dưới những bước chân. Draco Malfoy... Ông đã sống trên cuộc đời này đủ dài để nếm trải mọi thứ. Để hiểu cảm giác được yêu, được ghét, bất lực và sợ hãi. Ông đã hài lòng với những gì mình đang có.
Draco Malfoy... Cái tên khiến cho sự kính nể bỗng dâng lên khi được gọi ra. Ông đã đi lên , đã làm lại tất cả với trái tim vụn vỡ. Ông đã học cách sống như một Gryffindor, quên mình đi vì người khác. Ông đã quên chính mình cần gì sau những năm dài dằng dặc đó. Điều ông muốn bây giờ là gì ? Ông không rõ nữa, những gì ông có thể cảm nhận bây giờ là đôi mắt xanh lá đó. Đôi mắt ông đã đắm chìm vào, đôi mắt đem cho ông hạnh phúc, và cũng là đôi mắt đem cái lạnh giá về. Ông chỉ muốn được mãi mãi đắm chìm trong đôi mắt ấy mãi mãi, được cảm nhận cái ấm áp tỏa ra khi mười ngón tay đan chặt .
- Này Malfoy ....
Ông khẽ quay đầu lại và bất giác, nụ cười lại thoáng trên môi ông. Kẻ ấy đang đứng đó, nhưng với hình hài một cậu nhóc con 11 tuổi trong bộ đồng phục Hogwarts và con mãnh sư đỏ vàng nổi bật trên ngực áo. Ông mỉm cười, ông lại trở về làm một cậu nhóc Malfoy bóng bẩy với mái tóc vàng kim chải ngược, tự hào trên áo là con rắn Slytherin uốn éo trên nền xanh lá cây đẹp đẽ.
- Đi với tao đi Draco....
Và cậu bé với mái tóc đen bù xù đứa tay ra, đợi chờ ông. Draco lại mỉm cười, năm ngón tay nhỏ xíu 11 tuổi của ông lại một lần nữa bao quanh 5 ngón tay ấm áp ấy.
- Tao sẽ cùng đi với mày.... Mãi Mãi.... Harry... Em yêu anh...
Cậu bé ấy mỉm cười, khẽ khàng thì thầm vào tai nó...
- Draco... Anh sẽ mãi yêu em... Draco... Kiếp sau nhé, chúng ta sẽ cùng thực hiện những lời hẹn ước đó. Em sẽ là người con gái của anh, chúng ta sẽ cùng bên nhau, mặc kệ thế giới này ... Draco... Anh sẽ lại tìm thấy em... trong một buổi chiều thu như ngày chúng ta gặp nhau tại Hogwarts... Hãy lại đưa tay về phía anh nhé , Draco ? Anh sẽ vẫn mãi yêu em .....
Và nhiều năm.... rất nhiều năm sau này nữa... những trang lịch sử về trận chiến Hogwarts vẫn còn đó, cái tên Harry James Potter vẫn sáng cùng trang sử sách. Lịch sử sẽ chẳng bao giờ bị lãng quên....
Và cũng một buổi chiều muộn cuối thu, trên phim trường đông đúc của một bộ phim sắp được khởi quay, một đứa bé nhỏ với mái tóc đen óng, xúng xính trong bộ đồng phục nâu sậm, ngơ ngác lặng yên nhìn những con người lạ mặt . Một bác đạo diễn nhóc con chưa kịp nhớ tên nhẹ nhàng đến bên, xoa nhẹ mái tóc chải công phu của nó, cười xòa :
- Nào Harry Potter, sẵn sàng phiêu lưu rồi chứ ?
- Vâng thưa bác.
- Dan này, sao cháu không làm quen với các bạn khác nhỉ ? Như làm quen với Emma và Rupert ?
- Vâng...
Đứa bé nhỏ chưa kịp nói hết câu, một giọng khác đã chen ngay vào, làm bác đạo diễn chuyển sự chú ý về phía sau. Nơi có một đứa bé nhỏ khác, cũng xúng xính lọt thỏm trong bộ đồng phục Hogwarts màu đen , mái tóc vàng kim nhuộm màu chải vuốt ngược ra sau, nhìn nhóc con bóng bẩy thực thấy ghét. Nhưng nhóc con đó lại đạp bay vẻ ngoài ngạo mạn đó chỉ với một nụ cười, một cái cười tít mắt với nhóc con tóc đen và đạo diễn. Nó chìa khay chocolate ra trước mặt và lại cười:
- Bác David, bác uống cacao chứ ạ ?
- Merlin, cảm ơn cháu ,Tom. Ai lại để cháu bưng thế này chứ !!!! À mà , chết rồi, bác đi đây, muộn mất. Hai đứa cứ làm quen đi nhé.
Rồi bóng đạo diễn mất biến khỏi tầm mắt chúng chỉ vài giây sau đó. Dan khẽ quay đầu lại, nó gượng gạo mỉm cười với cậu bạn sắp mới của nó. Và nhóc con tên Tom đó đã lại cười, lộ ra cái răng bị sún cực đáng yêu, nó đặt khay cacao xuống, và như từ một cõi mơ hồ nào đó, nó đưa tay ra, mỉm cười
- Tớ là Tom, Tom Felton. Đóng vai Draco Malfoy. Rất vui được làm quen.
- Dan, Daniel Radcliffe, vai Harry Potter. Rất vui vì được quên cậu, Tom.
Và Dan, như một nỗi súc tác mơ hồ nào đó, đã quyết định, giữ chặt bàn tay ấy bên mình, và quyết định luôn rằng, 5 ngón tay ấy sẽ không bao giờ rời xa 5 ngón tay mình nữa.
________________ END _______________________
To _ JKR : Cảm ơn cô đã cho con tuổi thơ với một thằng nhóc mê phiêu lưu, khoái cưỡi rồng cùng những trải nghiệm .
To người mà em yêu nhất : Một ngày nào đó... Em sẽ lại được gặp anh....
______________________ The One That Got Away___________
Music Link - The One That Got Away
Một bóng đen nhẹ lướt qua khu vườn đầy hoa hồng trắng ngập nắng vàng rụm, gió hè ấm áp khẽ lay những bông hồng , rung rinh nhẹ nhàng trong gió. Một bộ áo trắng muốt, một mái tóc bạch kim đã phai màu, một đôi mắt xám khẽ cười.
Draco Lucius Malfoy... Ông đã qua cái thời đó, khi còn là một cậu bé bóng lộn, thích đánh nhau ...Qua cái thời ôm chặt nỗi đau trong lòng, qua thời là một Lương Y thực tập ở St.Mungo... Draco Lucius Malfoy, một viện trưởng, Draco khẽ cười, nụ cười đã hiếm thấy từ năm lên 12. Bàn tay gầy, vẫn như nhiều năm trước, xoè trên mặt nắng, đón những sợi vàng tươi chảy qua kẽ tay, êm đềm đậu lại trên cái trắng muốt của hồng bạch. Draco Lucius Malfoy.... Ông đã bước tới cái tuổi mà có cháu để bế, để bồng. Cái tuổi mà hai đứa cháu sinh đôi nhìn ông bằng ánh mắt kính trọng, ngồi yên trong lòng ông để ông đưa chúng trở lại tuổi thơ của ông ở ngôi trường đó, ngôi nhà thứ hai của ông... Tuổi thơ không được hoàn hảo như chúng, nhưng vẫn là một tuổi thơ, nơi có màu xanh lá và bạc, nơi ông đã vút bay trên cây chồi thần để cùng đuổi bắt quả bóng vàng bé tẹo với một cậu bé khác, với đôi mắt màu xanh lá thăm thẳm.
- Ông ngoại....
- Ba....
Draco lại khẽ cười. Giọng nói trầm ấm của Scorpius, và Piscesen , cháu trai ông vang lên sau lưng. Nhưng , có một cảm giác gì đó không phải. Gemini, cô cháu gái bé bỏng của ông đang dàn dụa nước mắt, con bé vịn chặt một tay vào vai anh trai nó, đôi mắt xám của nó mọng nước.
- Ba à....
- Ông ngoại. Cứu ông nội đi ông ngoại. Cứu ông nội đi. Đừng để ai bắt ông nội đi. Ông ngoại, Gemini xin ông ngoại. Ông ngoại đánh Gemini cũng được, cứu ông nội đi ông ngoại.
Draco lặng người, Gemini òa khóc, con bé ôm chặt lấy thân hình gầy gò của ông. Potter.... Ông run rẩy ôm lấy đôi vai đang run bần bật của con bé.
- Scor à...
- Ba.... Ba Harry... Mất rồi....
Có gì đó vỡ vụn trong lòng ông. Đôi vai của cháu gái vẫn run lên trong vòng tay. Vườn hồng như lặng đi. Nắng vàng.... Vàng ngọt.... Vàng của nắng, đỏ của mặt trời, xanh của cỏ và trắng của hoa.... Tất cả như chẳng còn hiện hữu nữa.... Những màu sắc kéo ông về một miền nào đó, xa , xa lắm... Của rất nhiều, rất nhiều năm trước.... Đưa ông về một buổi chiều như vậy.... Trên sân trường Hogwarts...
- Mày trả lại quả cầu đây Malfoy !
- Ngon thì lên đây lấy Potter.
Cậu bé tóc vàng kim leo lên chổi và đạp mạnh. Cây chổi bay vút lên nên trời, gió thổi vạt áo chùng ra sau lưng, làm bay vụt những sợi tóc mai. Nó cười khẩy với thằng nhóc tóc nâu bù xù, tay nắm chặt quả cầu gợi nhớ đang tỏa khói đỏ rực. Potter hét lên với nó bằng giọng giận dữ.
- Mày trả quả cầu ấy đây.
- Được thôi. Chụp nè.
Nó vung tay quăng quả cầu ấy ra thật xa. Thằng bé lao đi trong gió. Nó chợt khẽ cười trước khi kịp nhận ra cậu bé đó khi bay đẹp như thế nào. Mái tóc nâu bù xù quạt ngược ra sau, bóng áo đen vụt đến và bắt gọn quả cầu trong tay, đắc thắng.....
Những gì nó muốn lúc đó.... Chỉ là để cho cậu bé ấy biết.... Nó biết bay trên cây chổi thần... Nó có thể cho cậu bé ấy thấy được bầu trời rộng lớn đó....
- Potter. Mày hẹn tao lên cái nơi khỉ ho này làm gì ?
Draco Malfoy năm thứ 2, nhăn nhó phủi những hạt bụi vô hình trên bộ áo choàng đen của nó. Nó ngước lên, và ngây người trước nụ cười đó. Nụ cười của Đấng Cứu Thế Chủ , bình yêu một cách kỳ lạ. Ánh mắt ngước lên những vì sao lấp lánh trên nền trời . Cậu bé... Đã đưa tay về phía nó... Mỉm cười thật dịu dàng với nó :
- Lên đây Draco. Tao muốn cho mày thấy cái này.
Và nó, Draco Malfoy, phải, rũ bỏ hình tượng Malfoy của chính nó để nắm lấy bàn tay của cậu bé máu lai ấy. Nó run run vì lạnh và cũng cả vì háo hức. Trên cái bục cao nhất của Tháp Thiên Văn này, nó có thể thấy toàn bộ Hogwarts.... Nơi kai là mặt hồ, dưới đáy hồ là Phòng Sinh Hoạt Chung của nó, kia là Rừng Cấm, nơi có mấy thứ quái dị của lão Hadgrid . Nó cười hạnh phúc. Lâu lắm rồi nó mới được nhìn thấy ngôi trường của nó thế này. Từ lúc đứng trên nơi này, năm ngón tay của nó chưa từng rời ra khỏi năm ngón tay của cậu bé kia. Nó vô thức siết chặt, để rồi ngỡ ngàng nghe cậu bé đó thì thầm vào tai nó :
- Draco... Mày có thấy trên kia không, là chòm Draco, là chòm sao của mày đó. Mày thấy có rất nhiều những ngôi sao xung quanh chòm sao đó không ? Tao sẽ là những ngôi sao đó,... Làm bạn trai tao nha, Draco ? Hãy cho tao được bảo vệ mày ,nha ?
Và hơn cả một câu trả lời, nó ôm chặt lấy thằng bé ấy, cố mỉm cười thật tươi trong cái cảm xúc bộn bè này , trên đỉnh Tháp Thiên Văn cao vời vợi ấy...
- Tại sao mày đợi đến bây giờ mới nói ?
Phòng Yêu Cầu....
Nó vẫn là một thằng bé, với nụ cười khẩy đáng ghét. Nhưng nó đang hạnh phúc. Draco cựa người, cố tìm ra một vị trí thoải mái trong vòng tay của Harry Potter, đấng Cứu Thế Chủ. Những ngón tay gầy thon dài của nó chầm chậm lướt trên bộ áo ấm của người kia. Những sợi tóc mảnh mai của nó đang châm chọc vào cằm Harry, nhưng nó chẳng quan tâm.
Nó muốn phạt cậu ta, cho dù cậu ta đã bỏ ra hàng giờ thuyết phục nó tin rằng cậu ta chẳng hề bỏ tên mình vào chiếc cốc lửa. Nó đã từng mơ đến cuộc thi Tam Pháp Thuật nguy hiểm này. Chưa từng ai bỏ mạng trong cuộc thi này, nhưng nó sợ.... Một nỗi sợ vô hình đã bám lấy nó từ lúc cụ Dumbledore đọc tên cậu ta ra. Nó không sợ những đòn Crucio hay cái thứ đã khiến nó thành một con Chồn Sương khi ông giáo của nó cho nó nếm mùi vì nó trừng phạt cậu ta bằng những tràng cười mất mặt. Nó sợ, một ngày, cậu ta trở về bên nó, với đôi mắt nhắm chặt, thân thể lạnh ngắt....
- Harry... Bây giờ rút lui còn kịp, hãy xin rút lui đi...
- Không, tao không thể Draco.
- Tại sao ? Tại sao hả ??? Vì cái máu Gryffindor chết tiệt của mày ? Mày coi trọng cái lòng tự tôn đó của mày hơn mạng sống mày sao ?
Nó vùng khỏi vòng tay kẻ ấy. Nó biết cậu ta sẽ trả lời như thế. Cậu ta không hiểu nó sợ sao ? Cậu ta không hiểu rằng không có cậu ta nó sẽ không còn là nó nữa sao ? Cậu ta không hiểu nó yêu cậu ta sao ? Đuôi mắt của nó trở nên nhức nhối, bằng lòng tự tôn của một Malfoy Slytherin, nó không thể khóc. Nhưng sao nước mắt vẫn chảy, vẫn thấm đẫm hai gò má nhợt nhạt của nó. Nhắc nó rằng, nó đang yếu mềm, nó đang sợ hãi vì nó sợ nó sẽ mất người nó yêu nhất trên đời này...
Và người đó, vẫn với nụ cười bình yên ấy, nhẹ nhàng chạm vào dòng nước ấm nóng đó mà quẹt nó đi. Kẻ ấy lại quay trở về thành một cậu bé tóc rối bù, hiền từ nhìn nó và ôm chặt nó vào lòng. Để nó thổn thức đến tê dại con tim, để nó được là chính nó, được khóc, được mềm yếu, được như một con người bình thường.
- Tao đã hứa với mày gì nhỉ ? Tao sẽ luôn ở bên cạnh mày như những ngôi sao kia. Như những ngôi sao bé xíu lấp lánh mày vẫn thích. Vậy hãy nín đi nào Draco. Tao sẽ quay trở về bên mày mà.
Và cậu ấy đã trở về....
Mùa hè năm thứ năm.... Những trận Crucio của con người đó đã vắt kiệt sức sống trong nó. Một trọng trách đè nặng lên vai nó. Một mệnh lệnh nó bắt buộc phải thực hiện, để cứu sống chính nó và cha mẹ nó. Nó phải nuốt nước mắt vào trong, để nhẹ nhàng an ủi mẹ nó, và an ủi con tim đang dần vỡ tan của nó...
. Draco lẻn ra khỏi căn hầm Slytherin. Bước vụt qua bức tranh Bà Béo đang thiu thiu ngủ... Nó muốn đi qua bức tranh đó, muốn được vào trong căn phòng đó. Nơi nó chắn chắn rằng, có một đứa con trai tóc đen đang sột soạt những ngòi bút trên tấm giấy da. Để nhắc cậu ta đi ngủ. Nhưng nó đã bước qua, vụt mất, hờ hững.
Nó dừng lại trước cánh cửa của Phòng Yêu Cầu. Điều nó muốn nhất lúc này là gì ? Là một cái ôm, một ánh mắt, một nụ cười như ngày xưa 11 tuổi của cậu bé đó, và người được nhận sẽ lại là nó. Nhưng ... Nó không được làm thế.... Nó không thể... Nó sẽ phải bước đi....
- Potter.... Chúng ta chia tay đi...
- Mày đang nói gì vậy Draco ? Chia tay ?
- Potter... Tao là một Tử Thần Thực Tử... Mày còn đủ can đảm để yêu tao ?
Cũng trên đỉnh Tháp Thiên Văn như 4 năm trước ấy , nó kéo ống tay áo trái của mình lên. Hình con rắn uốn éo quanh cái đầu lâu ấy đã găm chặt trên cánh tay gầy guộc của nó, chẳng thể xóa nhòa đi nữa. Kẻ ấy nhìn nó, và bước lại gần. Vẫn là gương mặt đó, gương mặt, trái tim, nụ cười và đôi mắt nó yêu. Nó muốn được lại ấm áo trong vòng tay ấy, nó không thể nữa.... Cây đũa phép táo gai đưa lên , nó cất lên bằng chất giọng lạnh lùng nhất nó có thể :
- Tránh xa tao ra Potter. Tao không còn yêu mày nữa. Biến đi với con nhỏ Weasley của mày.
Và kẻ ấy đã bước đi,
đã quay lưng lại với nó...
Năm đó, có nhiều chuyện đã xảy ra.... Nhìn kẻ đó hỏi han Katie Bell, một nỗi bất an lại nhói lên trong lòng nó. Nó biết cái vòng cổ đã làm gì Bell. Nó quay lưng và biến mất khỏi Đại Sảnh. Nó không thể để ánh mắt đó chạm lên nó một lần nào nữa. Ánh mắt đó bây giờ nhìn nó với tia thù hận, giận dữ. Cậu ta không còn cười với nó nữa.... Cậu ta không còn nhớ những buổi hẹn hò bí mật vào mỗi buổi tối Chủ Nhật trong Phòng Cần Thiết nữa.....
Nó biết câu ấy đang đuổi theo nó, tim nó như nghẹt lại. Nếu phải đối mặt với đôi mắt ấy một lần nữa, nó sẽ gục ngã mất, nó sẽ không đủ can đảm để hoàn thành nhiệm vụ nữa. Nó sẽ ngã vào vòng tay ấy một lần nữa và không bao giờ thoát ra được nữa.
Nó đang nhìn chính nó, với đôi mắt đầm nước mắt, thứ đáng sợ nhất đối với nó, trong gương nhà tắm của Myrtle khóc nhè. Những tiếng nức nở bị nó kiềm hãm lại, bật ra như những tiếng nất nghẹn khó chịu. Dòng nước lạnh cũng không thể làm dịu đi con tim nó lúc này, nó cần cậu ấy.
- Crucio !
Nó hét lên với bóng người hiện ra trong gương. Hãy để nó yên, hãy để nó hoàn thành nhiệm vụ này. Nó sẽ phải thật tàn ác, thật lạnh lùng. Hãy để cho nó có thời gian để thoát khỏi ánh mắt ấy, ánh mắt làm dịu đi con tim đang nhói lên của nó. Núp sau những bức tường để né những đợt bùa chú phóng ra từ đầu cây đũa phép kia , nước mắt nó lại trải dài. Nó đang làm gì thế này ?
- Sectumsempra !
Trong một giây sơ hở, câu chú của kẻ kia đã đánh vào người nó. Những tia máu tuôn ra từ cơ thể nó, nhuốm đỏ hồng màu áo trắng. Nó đau.... Nó bật ra những tiếng thổn thức không còn kiềm chế được nữa. Ánh mắt
xanh thẫm đó lại quét lên thân hình ướt đẫm , đầy thương tích của nó. Nó hy vọng điều gì nữa đây ? Rằng người đó sẽ đến bên nó sẽ bế nó lên bằng đôi tay đó , sẽ đưa nó vào bệnh thất, nói hàng ngàn câu xin lỗi với nó ? Quên đi Draco, mày không xứng đáng....
Cha đỡ đầu của nó xông vào, ông quỳ rạp bên nó, đầu đũa phép của ông thực hiện vài bùa chú cầm máu. Nó biết loại bùa chú này, rồi đây trên cơ thể nó sẽ có những vết sẹo không xóa được nữa. Nó không biết nó nên cười hay không nữa, vì người nó yêu nhất đã biến tình yêu đó thành hận thù và để lại cho nó những vết sẹo này, để nhắc nó nhớ, nó không còn gì của cậu ta nữa. Nó đáng lẽ, phải cười chứ , phải không ? Từ nay, trên cơ thể nó, cũng sẽ có vết sẹo từ bùa chú, như của cậu ấy, nó vẫn giữ được một chút gì đó của người nó yêu thương, cho đến hết cuộc đời này mà, phải không ?
Và nhiều năm sau cuộc chiến, rất lâu sau lần cuối cùng nó gặp người ấy ở sân trường Hogwarts đầy tàn tích chiến tranh. Nó đã chạm mặt người ấy, một lần nữa, vào tiệc đám cưới của chính kẻ ấy với cô bạn gái thủa thiếu thời. Nó đã cố nở một nụ cười, đã cố tỏ ra vui vẻ khi lòng nó đang rạn nứt. Kẻ ấy đang trừng phạt nó phải không ? Đang chứng minh cho cái tình yêu không còn là gì của kẻ ấy đối với nó phải không ? Kẻ ấy đã dẫn cô dâu mới đến trước mặt nó , và vẫn nụ cười đã bao lần xóa đi vết thương của nó , kẻ ấy đã thực sự đánh nó gục ngã ....
- Ginny, nếu em còn nhớ đây là Draco, Malfoy Slytherin ngày xưa.
Nó đã lại đưa tay ra, với nụ cười ngày ấy, và kẻ ấy đã nắm lấy bàn tay nó, như trên đỉnh tháp Thiên Văn, lạnh ngắt.
Rồi những đứa con của kẻ ấy lần lượt ra đời, nó cũng đã có một hạnh phúc riêng của nó. James, Albus và Lily. Những đứa trẻ với đôi mắt màu hung và mái tóc đen tuyền. Chỉ riêng Albus, đứa bé với khuôn mặt đáng yêu là sở hữu đôi xanh lá thăm thẳm ấy, một đứa bé giống kẻ ấy đến lạ. Vào những ngày thu, khi gió thổi trên những mặt cỏ. Kẻ ấy sẽ đem những đứa trẻ đến công viên Muggle, để chúng chơi đùa trên bãi cỏ xanh ngắt với nụ cười hạnh phúc trên môi. Và cũng là một buổi chiều như thế nhiều năm sau đó nữa, con trai nó đã đưa một cậu con trai khác về nhà, Scorpius Malfoy đã tìm thấy tình yêu cả đời nó hằng tìm kiếm, là một cậu trai nhà Potter, Albus.... Nó đã cười, nụ cười nhuốm nét xám bạc buồn bã của những đám mây giông, nó chúc cho con trai nó được hạnh phúc.....
Gemini lặng lẽ vuốt nhẹ tà áo của ông nó. Con bé đưa đôi mắt bất lực nhìn Piscesen, anh trai nó khẽ vuốt mái tóc vàng óng của nó ra sau. Chúng đã ngồi ở bên giường ông ngoại hàng giờ liền. Gemini chẳng muốn gì cả, nó chỉ muốn ông nội với ông ngoại nó tỉnh lại thôi, nó không muốn nhìn thấy papa Scorpius khóc thầm nữa, nó cũng không muốn câm lặng trước những giọt nước mắt trên má của daddy Albus nữa. Chúng chỉ muốn trở về những ngày bình thường, cùng anh trai nó với các anh chị em họ khác cùng chăm sóc vườn cây cảnh với ông nội và được ông ngoại ôm vào lòng, nhẹ nhàng đưa chúng vào những giấc mơ về một ngày tháng 8, khi chúng tròn 11 tuổi, sẽ có một con cú đưa thư, chúng sẽ đến Hogwarts, sẽ được phân loại, sẽ được làm bạn với nhiều người khác, sẽ có những người như trong câu chuyện kể của ông nội. Picesen sẽ được bay, được khám phá, Gemini nó sẽ được lao đầu vào những vạc độc dược và những câu thần chú bất tận. Rồi một ngày nào đó, có lẽ , chúng sẽ đem về những huy hiệu Thủ Lĩnh Nữ Sinh, Thủ Lĩnh Nam Sinh hay Đội Trưởng Quidditch như ông của chúng, sẽ được nhìn thấy nụ cười lấp lánh trên những đôi mắt già nua ấy.
Còn bây giờ, chúng chẳng thể làm gì cả. Healer Blaise đã lắc đầu rồi. Nó đã nghe loáng thoáng healer nói với papa rằng ông ngoại có lẽ sẽ cùng về Hogwarts với ông nội, sớm thôi. Bây giờ, nó chẳng cần gì cả, không cần cả những bịch kẹo tức cười của ông Weasley hay những thứ bánh có chân chạy đến tay chúng của bà Hermione nữa. Chúng chỉ cần ông chúng mà thôi.
- Gemini, Piscesen, ra đây. Daddy muốn nói với các con chuyện này.
- Vâng daddy.
Albus khép cánh cửa lại , Gemini khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi má gài nua của ông ngoại, khẽ thì thầm trong khi anh trai nó đang hạ những cái rèm xung quanh giường lại :
- Ông ngoại đợi một lát thôi, Gemini sẽ vào ngay với ông ngoại nhé . Chỉ một lát thôi.
Cô bé kéo tấm rèm lại và vội theo gót anh trai nó đi ra ngoài, nơi daddy chúng đang đợi. Draco mở hờ đôi mắt xám. Ông mỉm cười. Gemini là một con bé già trước tuổi, con bé chỉ mới 4 tuổi nhưng đã lộ rõ bản chất quyết đoán và cương nghị , ông hy vọng cô bé sẽ là một Slytherin tốt. Picesen thì ngược lại, một đứa nhỏ 4 tuổi dám chui vào phòng ông và cầm cây đũa phép quơ quơ loạn xạ và kiểu cách của nó, Picesen sẽ đánh lộn với em gái nó khi từ trường về nhà mất. Nó sẽ là một Gryffindor cứng đầu điển hình. Ông lại mỉm cười.
Bây giờ, các cô cậu bé đã chuẩn bị bước vào năm học mới tại Hogwarts. Mùa thu rồi. Ông yêu mùa thu, mùa của những chiếc lá vàng rụm, giòn tan dưới những bước chân. Draco Malfoy... Ông đã sống trên cuộc đời này đủ dài để nếm trải mọi thứ. Để hiểu cảm giác được yêu, được ghét, bất lực và sợ hãi. Ông đã hài lòng với những gì mình đang có.
Draco Malfoy... Cái tên khiến cho sự kính nể bỗng dâng lên khi được gọi ra. Ông đã đi lên , đã làm lại tất cả với trái tim vụn vỡ. Ông đã học cách sống như một Gryffindor, quên mình đi vì người khác. Ông đã quên chính mình cần gì sau những năm dài dằng dặc đó. Điều ông muốn bây giờ là gì ? Ông không rõ nữa, những gì ông có thể cảm nhận bây giờ là đôi mắt xanh lá đó. Đôi mắt ông đã đắm chìm vào, đôi mắt đem cho ông hạnh phúc, và cũng là đôi mắt đem cái lạnh giá về. Ông chỉ muốn được mãi mãi đắm chìm trong đôi mắt ấy mãi mãi, được cảm nhận cái ấm áp tỏa ra khi mười ngón tay đan chặt .
- Này Malfoy ....
Ông khẽ quay đầu lại và bất giác, nụ cười lại thoáng trên môi ông. Kẻ ấy đang đứng đó, nhưng với hình hài một cậu nhóc con 11 tuổi trong bộ đồng phục Hogwarts và con mãnh sư đỏ vàng nổi bật trên ngực áo. Ông mỉm cười, ông lại trở về làm một cậu nhóc Malfoy bóng bẩy với mái tóc vàng kim chải ngược, tự hào trên áo là con rắn Slytherin uốn éo trên nền xanh lá cây đẹp đẽ.
- Đi với tao đi Draco....
Và cậu bé với mái tóc đen bù xù đứa tay ra, đợi chờ ông. Draco lại mỉm cười, năm ngón tay nhỏ xíu 11 tuổi của ông lại một lần nữa bao quanh 5 ngón tay ấm áp ấy.
- Tao sẽ cùng đi với mày.... Mãi Mãi.... Harry... Em yêu anh...
Cậu bé ấy mỉm cười, khẽ khàng thì thầm vào tai nó...
- Draco... Anh sẽ mãi yêu em... Draco... Kiếp sau nhé, chúng ta sẽ cùng thực hiện những lời hẹn ước đó. Em sẽ là người con gái của anh, chúng ta sẽ cùng bên nhau, mặc kệ thế giới này ... Draco... Anh sẽ lại tìm thấy em... trong một buổi chiều thu như ngày chúng ta gặp nhau tại Hogwarts... Hãy lại đưa tay về phía anh nhé , Draco ? Anh sẽ vẫn mãi yêu em .....
Và nhiều năm.... rất nhiều năm sau này nữa... những trang lịch sử về trận chiến Hogwarts vẫn còn đó, cái tên Harry James Potter vẫn sáng cùng trang sử sách. Lịch sử sẽ chẳng bao giờ bị lãng quên....
Và cũng một buổi chiều muộn cuối thu, trên phim trường đông đúc của một bộ phim sắp được khởi quay, một đứa bé nhỏ với mái tóc đen óng, xúng xính trong bộ đồng phục nâu sậm, ngơ ngác lặng yên nhìn những con người lạ mặt . Một bác đạo diễn nhóc con chưa kịp nhớ tên nhẹ nhàng đến bên, xoa nhẹ mái tóc chải công phu của nó, cười xòa :
- Nào Harry Potter, sẵn sàng phiêu lưu rồi chứ ?
- Vâng thưa bác.
- Dan này, sao cháu không làm quen với các bạn khác nhỉ ? Như làm quen với Emma và Rupert ?
- Vâng...
Đứa bé nhỏ chưa kịp nói hết câu, một giọng khác đã chen ngay vào, làm bác đạo diễn chuyển sự chú ý về phía sau. Nơi có một đứa bé nhỏ khác, cũng xúng xính lọt thỏm trong bộ đồng phục Hogwarts màu đen , mái tóc vàng kim nhuộm màu chải vuốt ngược ra sau, nhìn nhóc con bóng bẩy thực thấy ghét. Nhưng nhóc con đó lại đạp bay vẻ ngoài ngạo mạn đó chỉ với một nụ cười, một cái cười tít mắt với nhóc con tóc đen và đạo diễn. Nó chìa khay chocolate ra trước mặt và lại cười:
- Bác David, bác uống cacao chứ ạ ?
- Merlin, cảm ơn cháu ,Tom. Ai lại để cháu bưng thế này chứ !!!! À mà , chết rồi, bác đi đây, muộn mất. Hai đứa cứ làm quen đi nhé.
Rồi bóng đạo diễn mất biến khỏi tầm mắt chúng chỉ vài giây sau đó. Dan khẽ quay đầu lại, nó gượng gạo mỉm cười với cậu bạn sắp mới của nó. Và nhóc con tên Tom đó đã lại cười, lộ ra cái răng bị sún cực đáng yêu, nó đặt khay cacao xuống, và như từ một cõi mơ hồ nào đó, nó đưa tay ra, mỉm cười
- Tớ là Tom, Tom Felton. Đóng vai Draco Malfoy. Rất vui được làm quen.
- Dan, Daniel Radcliffe, vai Harry Potter. Rất vui vì được quên cậu, Tom.
Và Dan, như một nỗi súc tác mơ hồ nào đó, đã quyết định, giữ chặt bàn tay ấy bên mình, và quyết định luôn rằng, 5 ngón tay ấy sẽ không bao giờ rời xa 5 ngón tay mình nữa.
________________ END _______________________
Subscribe to:
Posts (Atom)