Thursday, August 16, 2012

The Perfect Plan - Chap 3 part 1

CHAP 3 : Memories

- Aigooo ~ Thơm quá xá. Pinky , ai làm bếp hôm nay thế ?

- Doran , Durin, Yachan với Pinky làm đó. Dobby , mấy giờ rồi ? Gọi cô cậu chủ dậy đi chứ. Trời hơi tuyết thế này, đẹp thật ấy.

- Dobby. Phòng ta lạnh như hầm chứa củi !!! 

- Cậu chủ !!! Dobby xin lỗi cậu. Dobby làm ấm phòng ngay đây ạ.

Draco vò vò tóc. Cậu ngủ dậy và phòng cậu lạnh toát, cái áo sơ mi mỏng manh này đúng không thể giữ ấm được mà. Chui xuống lớp chăn đến mức nào cũng không thể ngủ thêm nổi. Ai da , thực là bực mình quá đi mà. Cậu đi vào phòng khách, nơi có lẽ là ấm nhất trong nhà lúc này. 

Lò sưởi ấm quá a.... Ánh sáng bập bùng ấm áp từ lò sưởi lớn bằng đồng nom đến vui mắt. Hoi ấm tỏa ra làm ấm dần các đầu ngón tay cậu, có lẽ phải mặc đồ mùa đông trong nhà luôn mất. Cậu bỗng nhớ đến trò mà ngày xưa, cậu và Emily đã bày để chọc Krys, con bé mà cậu chắc mẩm sẽ vào Ravenclaw cho dù nó có là Malfoy đi chăng nữa thì cuối cùng, nó vẫn là một Slytherin thuần chuẩn đến mức khó tin đấy. Krys sợ lửa. sợ cực kỳ. Nó cũng hay giật mình, cậu và Emily đã nhờ Dobby, hay Pinky hay ai đó trong nhà hóa ra một ngọn lửa bé bé màu xanh lam, thoạt nhìn thật đẹp nhưng cũng thật nóng. Bỏ nó vào trong cái lụ thủy tinh Emily tìm được trong phòng và đậy nắp lại. Cậu còn nhớ tiếng hét long trời lở đất của Krys và tiếng gào khóc của Emily. Con bé đã nằm vật xuông và khóc thét lên khi cậu vừa chạm cái lọ vào người Krys. Krys hét toáng lên và Emily khóc thét. Sau lần đó, cậu thề ánh nhìn của ba Lucius với 2 đứa con gái đã đổi khác. Chúng có khả năng liên kết, có lẽ vì cả 2 đều có Occlumency bẩm sinh. Chúng có khả năng giết chết cậu, phải, mẹ Nacrissa đã bàng hoáng khi phát hiện ra cậu đã thừa hưởng thứ gen di truyền của dòng họ bà là một Legilimen và 2 đứa sinh đôi lại là Occlumen. Cậu có khả năng chống cự nó, còn 2 đứa bé sinh đôi thì không. Năng lực của chúng chỉ được kiềm hãm bằng bùa chú của ba , nếu khi mọi thứ đã ngoài tầm kiểm soát , thứ duy nhất giúp chúng không hại chết người chúng đang Occlumency là lý trí mà thôi. Đó là những gì cha mẹ và dòng họ biết, nhưng 3 đứa đã tiến xa hơn những gì cha mẹ chúng nghĩ ở tuổi này có thể làm được. Nhưng đó là một câu truyện ở một thời điểm khac, điều quan trọng là cậu đang cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.

Mùi thơm của cacao ngọt lịm tỏa ra trong không khí,kích thích tính hảo ngọt bị vùi lấp trong cậu. Nhưng tại sao lại là cacao cơ chứ ? Krys, cậu chắc chắn là con bé lại lọ mọ xuống và pha cacao bằng tay như Muggle. Nó bảo nếu không tự pha mà dùng đũa sẽ chảng thấy vị ngọt trong ly cacao của mình nữa. Nhưng cậu không thích ngọt cho lắm cơ mà, nó nói thế để làm gì cơ chứ ? Nhưng mà, suy cho cùng thì bây giờ giá mà có vài viên kẹo dẻo bọc đường của tiệm Công tước Mật....

- Malfoy, cacao chứ ?

Ôi.Không.Thể.Nào.Phải, cậu thà đâm đầu vào lò sưởi nóng rẫy kia dể khỏi phải nhìn kẻ vừa xướng họ cậu lên kia. Hắn ta. Phải. Cậu bé Vàng nhà Gryffindor. Phải. Kẻ đã đang tâm hất cậu bay ra khỏi chổi từ độ cao hơn 100 thước để dành lấy trái Snitch. Hắn đó chứ ai vào đây . Đang ở ngay sau gáy cậu, tay giữ một ly cối to thứ chất lỏng màu nâu nóng hổi ngọt lịm màu nâu đậm, thứ mà cậu dám chắc sẽ hâm nóng ruột gan cậu lên theo từng dòng chảy của thứ dung dịch ngọt ngào đó.

- Này, Malfoy. Tôi hỏi cậu đấy ! Cacao chứ ?

- Không có hứng thú. Tôi đi ngủ.

- Draco.


Harry nắm chặt lấy cánh tay chực bỏ đi của cậu. Anh lặng yên, cho thời gian trôi đi hờ hững, nhìn thật lâu vào mái tóc mà vàng kim sáng, vành tai vả cả bên má đỏ lựng lên. Draco, cho dù cậu đã trưởng thành rất nhiều rồi, một chàng trai 17 tuổi, đẹp trai và trầm tính đôi khi đến mức lạnh lùng, một Malfoy dòng Nam hoàn hảo, một kẻ luôn cười khẩy khi nhìn cái vạc Độc dược của anh nổ tung hay phát ra những thứ tiếng kỳ lạ, hay nhăn nhó chửi rủa khi anh tươi cười nắm chặt trái Snitch trong tay và vây quanh là cả một biển Đỏ và Vàng. Cho dù sao đi nữa, anh vẫn tìm thấy, ở cậu con trai kia, cái gì đó của cậu bé đã chìa tay ra với anh ngày đầu tiên ở Hogwarts. Cậu bé với gương mặt tròn, hai má phúng phính dễ thương đỏ hồng lên vì lạnh, mái tóc vàng kim bóng mượt chải hất hết ra sau và đôi mắt xanh biếc, thăm thẳm một màu xanh da trời lấp lánh , chứ không như ông Lucius hay các Malfoy khác với đôi mắt lạnh như thép màu khói đặc trưng. Và đôi mắt long lanh như biết nói ấy đã nhìn anh, với bàn tay nhỏ nhắn đưa ra với anh, như chờ đợi bàn tay anh khẽ bao quanh năm ngón tay ấy, siết chặt. 



Tớ là Malfoy, Draco Malfoy ....Cậu không nên kết bạn với những kẻ như thế, Potter ạ.
 Tớ có thể giúp cậu.






- Potter... Cậu có thể để tôi đi không....

- Ah ! Draco.. Tôi ...



Tiếng Draco trở nên nhỏ xíu, khàn khàn như bị kìm nén. Đôi vai gầy khẽ run lên dưới lớp áo mỏng . Cậu vụt chạy khỏi bàn tay buông thõng của anh như một cơn gió, lạnh lẽo....

_____________ END PART 1 ______________

No comments:

Post a Comment