- Decordeus Malfoy Potter..... Virtus Potter Malfoy ~
- Spencer Malfoy Potter đi anh hay là Castitina Potter Malfoy cũng được á .
- Em làm cái giống gì ở đây vậy hả Prima ???
- Well , không gì cả. Đem cupcakes lên cho anh và ngồi nghe anh trai em đặt tên cho con mình Vậy thôi.
Prima đặt cái đĩa xuống bàn đầu giường, nhún nhún trên tấm nệm và rút cây đũa ra .
- Anh hai. Em sẽ đi Pháp với mẹ. Chúc anh hai ở lại với Krys và Emily vui vẻ. Tạm biệt. Hẹn gặp lại ở trường.
Và đùng, con bé biến mất như làn khói. Chỉ vài giây sau đó, Emily nhào vào phòng, hét toáng loạn như thấy Giám Ngục trong nhà.
- PRIMA ĐI PHÁP RỒI !!!!!!!!!!!!!!! TẠI SAO !!!!!!!!!!!!!! OAOAOAOAOOAOAOA
Vả tiếp theo sau là một cái bóng ôm lỉnh kỉnh đồ đạc gào lên với Emily bảo con bé hãy câm miệng lại trước khi cái bóng đó sẽ cho con bé nằm ngủ thẳng một giấc từ lúc này đến hết đêm Noel, không ai khác, con người mang họ Malfoy duy nhất còn bình thường trong cái căn nhà này.
- ANH HAI MẮNG EM !!!!!!!!!! EM SẼ MÉC CHỊ KRYS PHÁ CHO BANH PHÒNG ANH HAI !!!!
- BÂY GIỜ , MỘT LÀ EM YÊN LẶNG VÀ BIẾN KHỎI PHÒNG CỦA HARRY HOẶC ANH HAI SẼ CHO EM IM LUÔN ĐẾN LÚC ĐI HỌC LẠI ! CHỌN ĐI !
Draco hét toáng lên và những hộp giấy đang bay là là sau lưng cậu rớt bịch xuống đất, Emily bĩu môi, lườm anh hai nó một cái trước khi biến mất sau khúc ngoặc hành lang. Draco lầm bầm trong miệng và những cái hộp lại bay lên , và cánh cửa phòng đóng rầm lại .
- Phá của.
Harry lắc đầu, vùi mặt vào gối , và ngủ quên đi mất từ lúc nào. Khi anh tỉnh dậy, bầu trời phía ngoài khung cửa sổ có rèm màu kem đã nhá nhem tối. Tiếng lách cách nhẹ nhẹ từ dưới nhà vang lên báo hiệu cho bữa tối đã sẵn sàng. Anh vò vò mái tóc mình trước gương và chẳng hiểu tại sao, cầm lấy cái lược và hất ngược tóc ra sau. Tuyệt. Giờ thì anh trông như Draco Malfoy phiên bản tóc đen năm thứ nhất.
Trong phòng ăn dưới nhà đã tràn ngập ánh đèn vàng từ chùm đèn pha lê to vĩ đại chính giữa căn phòng. Những chiếc dĩa to bằng sứ trắng sáng ngời lên , đựng thứ súp bí đỏ màu cam và những đường viền trên mặt súp bằng kem thành những chữ M nho nhỏ nối tiếp nhau. Tiếng dạ dày anh nó kêu réo liên hồi làm anh sực nhớ ra là ngoài tách coffee uống dở ở Confésion đến giờ anh chưa bỏ thứ gì vào bụng cả.
- Uhm.... Dobby. Draco và chị em sinh đôi đâu ?
- Thưa cậu, cô Krystal và cô Emily đã ra đi ăn tối với cô Parkinson và cậu Zabini từ chiều ạ.
- Zabini và Parkinson ? Blaise và Pansy ??? Vậy Draco , cậu ấy cũng đi rồi à ?
- Thưa cậu, cậu Draco không khỏe nên cậu ấy đang trên nhà. Cậu Harry có muốn dùng bữa tối trước không ạ ?
- Có lẽ là lát nữa. Dobby có thể quay lại làm việc được rồi .
- Cảm ơn cậu Harry.
Và con gia tinh biến mất sau một tiếng " puff " nho nhỏ. Bàn chân hư hỏng và lac lối của anh đã dẫn anh đến chân cầu thang đá hoa cương từ lúc nào, dưới ánh đèn nến sáng rực hắt ra từ những chùm đèn pha lê , khuôn mặt anh phản chiếu trên bề mặt đá. Nên hay không nên ?
- Dobby ! Hãy dọn dẹp bữa tối. Tối nay Draco và tôi sẽ không ăn tối ở nhà.
- Cậu Harry.... Vâng, Dobby sẽ dọn sạch sẽ ngay ạ.
Con gia tinh bé loắt choắt nhanh nhẩu biến mất và nhanh chóng dọn sạch sẽ những chén dĩa sáng choang trên mặt bàn, cổ họng nó phát ra những tiếng cười tinh quái. Trong khi đó, Cậu bé vàng nhà Gryffindor đã " lạc lối " đến trước căn phòng có cánh cửa bằng gỗ sồi đen sậm và nặng trịch. Nên hay không nên ? Câu hỏi lại bật ra một lần nữa trong đầu cậu trai tóc đen. Và trước khi cậu trai trẻ kịp trả lời cho câu hỏi của chính mình , cánh cửa ấy đã bật mở và một bóng tóc vàng kim hiện lên ngay sau đó.
Harry nghĩ rằng anh sắp ngừng thở hoặc là anh đã bị mắc cái chứng quái gì đấy mà Pansy đã từng nói, phải Pansy Parkinson , cô nàng Healer kiêm bạn gái của Blaise Zabini kiêm luôn chức bạn thân từ thời ẵm ngửa của Draco Malfoy, phải nốt. Anh có thể hay gây hấn với Kẻ đứng đầu nhà Slytherin nhưng đâu phải anh luôn khoái cãi nhau với bất cứ một tên Slytherin cụ thể nào đó khác. Mái tóc vàng óng như màu nắng , làn da trắng đến xanh xao kỳ quái , dáng người mãnh khảnh đến mức sắp vỡ vụn ra và làn môi hồng như cánh hoa vừa hé. Tất cả mọi thứ xinh đẹp ấy nuốt trọn từ từ không khí ra khỏi buồng phổi, giống như bị nhấn chìm xuống hồ Đen bên cạnh Rừng Cấm. Như cám dỗ của thứ trái cấm trong vườn Địa Đàng khi trái Đất vẫn còn sơ khai, xinh đẹp, chưa vương một chút bụi trần.
- Potter. Đi ra chỗ khác hoặc tao sẽ vui lòng tiễn mày ra khỏi tầm mắt của tao.
- Malfoy. Tao không có hứng cho những chuyện như vậy. Uh.. uhmm...
- Vậy là xong, ha. Và bây giờ, làm ơn, vì tao đi , được không ? Biến ra khỏi cửa phòng tao Ngay.Lập.Tức.
- Mal... Draco. Cậu có muốn ra ngoài với tôi tối nay không ?
Đầu cây đũa phép táo gai đã gần như chạm vào chỗ tiếp giáp giữa đầu và cổ anh và sẵn sàng phóng ra thứ bùa chú nào đó trước khi nó kịp khựng lại và rơi xuống tuốt đâu đó chổ cổ tay. Đôi mắt màu xanh lam sáng chạm đôi mắt xanh lá, Harry chợt nhận ra , Draco có đôi mắt màu xanh xám , giống như màu của những buổi sớm tinh sương , khi bình minh chưa kịp ló dạng. Mi mắt xanh lam ấy cong vút , long lanh như giọt lệ đen buồn bã.
- Tao thiệt là ngu khi mà nghe lời dụ dỗ của mày, Potter.
Khi không có hai đứa em gái bên cạnh, cách xưng hô của cậu quý tử Malfoy đã đổi khác, Harry tự hỏi liệu chị em kia đã bao giờ nghe giọng điệu này của anh trai chúng nó chưa ? Nói sao thì nói, khi anh đang chiêm ngưỡng vẻ xinh đẹp tỏa ra từ con người kia, anh đã không kiềm được tiếng trái tim dộng binh binh trong lồng ngực. Cơn gió vô tình từ đâu tới thổi nhẹ những sợi tóc vàng lặng bay, ánh đèn điện vàng tươi như sơn lên làn da trắng xinh đẹp. Draco xinh đẹp và mong manh, khiến anh chỉ muốn ôm chặt vào lòng, nhưng chính vẻ đẹp quá mong manh ấy lại kiến anh sợ hãi. Anh sợ chỉ một chút vô tình, cậu sẽ như con búp bê bằng pha lê, rơi xuống vỡ tan. Ánh sáng như tỏa ra từ cậu, giống như những thiên thần trong những câu chuyện cổ tích Muggle mẹ Lily hay đọc cho anh và Prima khi cả hai còn nhỏ.
- Nhưng mày đã đến đây cùng tao Malfoy. Và chấp nhận sự thực là Dobby và nhóm gia tinh nhà mày nghe lời tao hơn mày đi, cậu chủ.
Và cậu bé tóc vàng đã vô tình chưng ra một cái bĩu môi đáng ghét. Mạch máu trong người anh đông lại và vỡ tung ra cùng một lúc, anh có thể cảm nhận được mạch máu của anh đang dộng binh binh nơi cổ tay tì vào cạnh bàn. Bình tĩnh lại Harry, mày có thể ngừng thứ vang kia lại rồi, mày nên nghe lời ba James và Prima hơn về việc nốc vang vào người.
- Tao không hiểu Potter. Số vàng mày có của riêng mày trong Gringotts dư sức cho mày ăn chơi xả láng trong Confésion, và cuối cùng mày dẫn tao ra đây ? Một nhà hàng Muggle bên bờ sông, thiệt hả Potter ?
- Cha tao đã tỏ tình với mẹ tao ở đây Draco.
Làn da nhợt nhạt của Draco bỗng trở nên nóng rực và đổi sang một màu đỏ nhàn nhạt sau lớp vải satanh trắng. Ánh mắt xanh lam vội lẩn tránh đi chỗ khác và vô tình bắt gặp một cặp tình nhân đẹp đôi nắm chặt lấy tay nhau, cô bạn gái xinh đẹp với mái tóc vàng búi cao mỉm cười thật dịu dàng với chàng trai tóc đen bên cạnh trước khi chàng tria kia choàng một vòng tay vững chãi qua bờ vai cô gái. Và cả hai lại tiếp tục bước đi, từng bước, từng bước nhỏ nhẹ, cùng nhau đến hết con đường dài .
- Anh à, anh.
Một giọng nói bé xíu , trong trẻo vút lên ngay cạnh hai người, Harry quay người và bắt gặp một cô bé xinh xắn với mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt to tròn đen láy. Những nếp gấp màu đỏ của chiếc váy trắng kiến cô bé giống như một nữ thần bé đáng yêu. Bàn tay mũm mĩm trắng hồng của cô bé giật giật gấu quần anh.
- Bóng...bóng... Draco của em... Bóng bóng ....
Ngón tay nhỏ xinh của cô bé chìa ra và chỉ xuống đất, phía trong của chỗ anh đang ngồi, miệng chúm chím hồng. Harry hơi bất ngờ khi phát hiện ra quả bóng đồ chơi của cô bé con có một con rồng màu xanh bên trong. Anh cúi xuống và nhặt nó lên, đưa cho cô bé và mỉm cười .
- Draco của em đây cô bé, đừng làm lạc mất nhé.
- Vâng ạ. Cảm ơn anh.
- Sophie ! Con đây rồi !
Con bé con quay phắt lại và cười thật tươi với một người phụ nữ và sà ngay vào lòng cô ấy. Người mẹ khẽ gật đầu cảm ơn anh và Sophie bé bỏng được mẹ bế bổng lên, nắm chặt trong tay quả bóng , nhoẻn miệng cười thật tươi với anh.
Draco lặng lẽ nhìn bóng của cô bé con cùng mẹ khuất dần sau dãy bàn đông đúc, đôi môi cậu hé ra nhưng rồi lại im bặt, tiếng nói như tắt nghẹn trong lồng ngực. Bàn tay buông lơi của cậu trên bàn bỗng run lên vì cái lạnh từ đâu thấm dần vào cơ thể. Và một bàn tay khác nắm chặt lấy nó, truyền hơi ấm nóng vào những ngón tay lạnh lẽo. Bàn tay sạm màu kia lặng lẽ truyền qua bàn tay mỏng manh một hơi ấm giữa tiết trời cuối năm lạnh giá. Như một sức mạnh vô hình, như một sự níu kéo nhẹ nhàng. Như một câu nói ngọt ngào , như tan vào lồng ngực.
- Anh à... Sophie cho anh này !
Cô bé Sophie lại từ đâu hiện ra, dúi vào lòng bàn tay vừa kịp nắm của Draco trước khi cha cô bé Độn thổ ngay trước mặt cả hai cùng cô bé. Một cành hồng nhung vừa hé nụ, e ấp hé từng hương hoa đầu tiên. Như lời nhắn nhủ của một cô bé con phù thủy sắp lớn ....
- Tao yêu mày.... Draco...
______________________ End part 2 ______________
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa
ReplyDeletehường sếnnnnn >"<
bạn quăng cho mình link Back to december mà lại viết một cái fic hường sến như này là sao HẢ? HẢ? HẢ?
/ôm tim//thở hổn hển/
chúa ơi mình thề là hai đứa này nó xứng với nhau cực kì :(( anh còn bắt chước cái đầu nó năm 1 nữa :)))))
yêu quá cái cảnh con bé Sophia lượm trái "Draco" nhờ =))
anh nữa yêu con người ta thì nói mẹ đó ra đi làm tui chờ bao nhiêu chap rồi mới nói đau tim bỏ mẹ =))))))
mình đúng là yêu bạn quá sức tưởng tượng bạn à :((
mình thích kiểu xưng hô mày-tao lắm đó TT^TT
đặc điểm của hai đứa là dù trong trường hợp thế nào thì vẫn mày-tao đốp chát nhưng mà như vậy nó đáng iêuuuu~
hiuhiu sáng ra chỉ comt nhảm được nhiêu đó thôi khi nào có hứng thì sẽ comt tiếp :(
xin lỗi và cảm ơn bạn rất nhiềuuu :(
đừng buồn nữa nhaaaaa~